1 Tự chương
Giang Nam tháng ba mưa bụi mênh mông, đẹp không sao tả xiết. Cảnh vật xanh tươi, ôn nhu vũ liêm, nhu hòa tĩnh lặng. Nhưng một nơi khí hậu ôn nhu như vậy lại xảy ra thảm án nghe rợn cả người.
2 Thiên Nhất giáo nằm ở quan ngoại Thương Lang Sơn không ai biết lập giáo từ khi nào. Nội công tâm pháp Thiên Nhất giáo không tầm thường, truyền thuyết kể rằng khi luyện công phải lấy máu từ tim trẻ con mới sinh làm chất dẫn, tàn nhẫn đến độ khiến người khác nghe nghe phải biến sắc.
3 Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng đi tới Thiên Nhất giáo chủ đại điện liền lập tức bị thỉnh vào tẩm điện. Nơi đó đã có một thanh y nam tử thân hình cao lớn.
4 Sở Phi Dương sau khi gặp mặt Viên Khang Thọ liền ngay lập tức đứng dậy đi đến Tống gia điều tra. Đã biết chuyện này có liên quan đến Thiên Nhất giáo, việc điều tra liền đơn giản hơn rất nhiều.
5 Tại đây địch ngoài sáng ta trong tối, Sở Phi Dương muốn ám sát một người xem ra dễ như trở bàn tay.
Nhưng là hắn thuở nhỏ được dạy đại trượng phu làm việc quang minh lỗi lạc, loại hành vi lén lút này hắn chưa từng kinh qua.
6 Cách đấy mấy trượng, Quân Thư Ảnh có thể cảm nhận rõ ràng bảo kiếm sắc bén kia đang phát ra sát khí cường liệt. Mới vừa rồi còn là một nam nhân ôn hòa như nước, trong nháy mắt lại trở nên giống như bảo kiếm trong tay, nhuệ khí bức người.
7 Quân Thư Ảnh bị chấn thương, chật vật quay về giáo nội, Cao Phóng mặt nhăn mày khẩn chữa thương cho y. May mà nội thương mặc dù nặng, nhưng không tổn thương đến kinh mạch.
8 Quân Thư Ảnh nói xong liền giơ kiếm nhắm ngay tim quái vật. Kiếm kia vừa chạm vào da quái vật liền bị một đạo khí bắn bật ra.
“Ai?” Quân Thư Ảnh hổn hển quát đưa mắt nhìn tứ phía.
9 “Lạnh… lạnh quá… ta đau quá…” Quân Thư Ảnh nằm trên giường, mặt đầy mồ hôi, thần trí không rõ.
Cao Phóng ở một bên nóng lòng không thôi. Hắn đã bắt mạch cho Quân Thư Ảnh, rõ ràng là đã trúng chung độc.
10 Ban đêm trong Thiên Nhất giáo đèn đuốc sáng choang, tiếng người hỗn độn.
Cao Phóng nhìn từng vệt máu đứt quãng trên đường lên núi, nhíu mày phân phó giáo chúng Thiên Nhất giáo phân công nhau đuổi giết.
11 Sở Phi Dương cố gắng duy trì một chút lý trí cuối cùng, giơ chưởng vỗ vào người Quân Thư Ảnh không hiểu sao lại biến thành ôn nhu khẽ vuốt. Dưới bàn tay nóng bỏng là làn da nhẵn mịn như hút lấy ngón tay hắn, luyến tiếc không rời.
12 “Ah… ah…” Quân Thư Ảnh lắc đầu lia lịa, lời lẽ dây dưa muốn tránh Sở Phi Dương. Sở Phi Dương hạ mi cười, ánh mắt lộ vẻ tà ác nhìn Quân Thư Ảnh trong lòng đang run sợ.
13 Bị nội bích ấm áp bao quanh, Sở Phi Dương dục vọng mãnh trướng khiến nội thương lẫn ngoại thương của Quân Thư Ảnh phát tác khiến y không còn sức lực, chỉ khẽ lay động.
14 Một cỗ nhiệt lưu phun ra, phân thân thật lớn dâng tràn trong cơ thể Quân Thư Ảnh, đôi bàn tay to lại bắt đầu sờ sờ lộng lộng trên người y khiến thân thể kia rung lên.
15 Quân Thư Ảnh ở trong ôn tuyền tẩy rửa thân thể. Không bao lâu sau Cao Phóng đi vào sơn động, đứng trên bờ thuật lại chuyện hai ngày qua với y.
“… Thật không ngờ võ công Sở Phi Dương lại bí hiểm như thế.
16 Quân Thư Ảnh ở lại ôn tuyền vài ngày để chữa thương nhưng lại không có công hiệu lớn. Ngoại thương đã sớm hồi phục nhưng nội lực lại không thể hoàn toàn khỏi, thậm chí còn giảm đi.
17 Gió nam phơ phất, bóng đêm như nước.
Thanh âm đồ vật rơi xuống đất hỗn độn quanh quẩn trong mật thất, những bức tường dày khiến một chút thanh âm cũng không truyền được ra bên ngoài.
18 Giọt mưa phùn theo gió bay lất phất, cánh hoa rơi rụng khiến cảnh sắc thêm rực rỡ. Một linh âm thanh thùy theo cuối hành lang truyền đến, Cao Phóng vội vàng đi đến cũng không gõ cửa liền xông thẳng vào thư phòng.
19 Cao Phóng dùng cách nữ nhân an thai để điều trị cho Quân Thư Ảnh, nếu y mỗi ngày không dùng sắc mặt đen như đáy nồi nhìn hắn thì cũng xem như là thành công rồi.
20 Chỉ cần một cái tên Sở Phi Dương, người từng khiến giáo chúng Thiên Nhất giáo trải qua không ít đau khổ, liền mang mười phần uy lực. Bọn họ quay đầu tìm xung quanh, mặt lộ vẻ sợ hãi sợ người vừa được gọi tên này đột nhiên xuất hiện.