1 Ngày trôi qua thật là nhàm chán…
Ta cuộn tròn thân mình nằm trên mái cong của đình nghỉ mát trong hoa viên, lười biếng phơi nắng mặt trời, ánh nắng ôn hoà ấm áp khiến ta mơ màng buồn ngủ, mà cảnh trí yên tĩnh buồn tẻ xung quanh càng khiến ta chán muốn chết, vì vậy ta liền vung vẩy cái đuôi đánh nhịp để giết thời gian.
2 “Tiểu Lục, xuống đây. ”
Nghe được chủ nhân gọi, ta thật ngoan ngoãn theo mái cong trườn xuống dưới.
“Tiểu Lục, đến trên bàn. ”
Giọng nói của chủ nhân có vẻ hưng phấn, đôi đồng tử mắt xinh đẹp còn lòe lòe sáng lên, tự nhiên ta thấy sau lưng rét run, dựa vào trực giác, ta cảm thấy có chuyện gì đó sắp phát sinh.
3 À, thì ra Tô đại ca đang lo lắng ta cắn hắn, yên tâm, ta chỉ hù dọa hắn một chút thôi, nói như thế nào chúng ta cũng ở chung lâu như vậy, hắn cũng coi như là nửa chủ nhân của ta, ta sao có thể cắn hắn.
4 Quan Ngoại so với Trung Nguyên lạnh hơn nhiều lắm, có điều may mắn là còn chưa đến mùa đông giá rét, ta lại vẫn nằm trong ngực Tô đại ca, cho nên ngày trôi qua cũng không quá khó khăn, hơn nữa chúng ta chỉ ở lại Quan Ngoại có vài ngày đã bắt đầu quay về, trong lúc nghỉ ngơi ta ngẫu nhiên nghe được mấy người hỏa kế[1] nói chuyện phiếm mới biết, Tô đại ca vì lo lắng ta chịu không nổi giá lạnh, bỏ hết mấy buổi giao tiếp xã giao, xong việc là lập tức thu xếp quay về ngay, cho nên ngày hồi trình sớm hơn mấy ngày so với dự định.
5 Ta nằm trong lòng Tô đại ca, chỉ cảm thấy hắn bị người ta đẩy vào một căn phòng yên tĩnh, cuối cùng cũng thoát ly được bầu không khí ầm ĩ hỗn loạn, ta còn đang thở lấy thở để, chợt nghe Tô đại ca nói: “Oanh Nhi cô nương, ta thấy hơi mệt mỏi, ngươi có thể lui xuống.
6 Ta rất tức giận trừng mắt nhìn Tô đại ca, nếu như có thể nói, ta sẽ lập tức phản bác, đáng tiếc ta không thể nói ra lời, chỉ có thể ngoan ngoãn bị Tô đại ca mắng, mắng xong hắn liền phất tay áo vào buồng trong, không thèm liếc mắt nhìn ta một cái.
7 Bình rượu đều được đặt dưới hầm ngầm, ta theo cầu thang trườn xuống phía dưới, lập tức nhìn thấy khắp phòng đều là vò rượu được dán giấy niêm phong. Nhưng cho dù vậy, hương rượu mê người vẫn thoang thoảng truyền đến, ngửi được tâm trạng của ta cũng vui vẻ hẳn lên.
8 Tuy rằng trong ngực nghĩ như vậy, nhưng không biết vì sao, viền mắt lại dần dần ngập nước, ta trừng mắt nhìn, sau đó nước mắt cứ từng giọt lộp độp rơi xuống.
9 Chúng ta quay về Trích Tinh lâu sớm hai ngày so với dự định, vừa nghe tin chúng ta đã về, các vị chủ tử trong phủ đều lập tức chạy tới sảnh phía trước, lúc đó ta đang nằm trên vai Tô đại ca ngủ gật, chợt thấy thân thể căng thẳng, đã bị người tóm lấy.
10 Ta còn chưa trườn tới gần phòng ở của Tô đại ca, đã nghe một làn hương dược bay tới, xem ra Tô đại ca lại đang loay hoay với dược liệu, có thể bởi vì Tô đại ca quanh năm tiếp xúc với dược liệu, cho nên trên người hắn cũng mang theo một mùi hương thảo dược thoang thoảng, đó là mùi vị mà ta thích.
11 Qua vài ngày, Tô đại ca đột nhiên tìm đến chủ nhân, ta vừa nhìn thấy hắn, lập tức trốn xuống gầm giường, động tác chạy trốn của ta khiến cho chủ nhân cười to một trận.
12 Vùng Giang Nam phong cảnh tú lệ so với Quan Ngoại lạnh lẽo hiu quạnh phải khoan khoái hơn nhiều lắm, dọc theo đường đi lại có món ăn ngon, ta ăn đến bất diệc nhạc hồ.
13 “Biểu ca!”
Tô Nhạn Nhi nhu mì mà oán giận kêu lên, Nhị biểu thúc lại nói: “Hoán Hoa, ta biết con còn đang trách biểu thúc năm đó nhẫn tâm, thực ra ta làm như vậy cũng có nỗi khổ riêng, con vì trận ôn dịch đó mà trở thành cô nhi, ta muốn con nỗ lực vươn lên, mới cắn răng hoãn lại việc hôn nhân của các con, đưa con đến kinh thành xa như vậy.
14 Tiễn Thành bá đi rồi, Tô đại ca gõ đầu ta cười nói: “Đừng mất hứng, lão nhân gia có chút dông dài, nhưng mà ông ấy cũng chỉ là ý tốt. ”
Ta biết ông ấy có ý tốt, bằng không ta đã sớm tiến lên cắn ông ấy một cái rồi.
15 Người gù vừa dứt lời, trong bóng tối đột nhiên có ánh sáng lạnh chợt lóe, nhuyễn kiếm từ bên hông Tô đại ca đột nhiên xuất ra, thẳng hướng mặt hắn, hắn không có phòng bị, cuống quýt chống đỡ, binh khí trong tay đã bị trường kiếm của Tô đại ca tước mất, người cũng bị hắn chưởng bay ra ngoài.
16 Tô đại ca vừa nghe, vội vàng quay qua Tiểu Lương nói: “Chăm sóc cho Lý thúc. ”
Hắn lại cầm một thùng nước xối lên người, tiếp theo lại lập tức nhảy vào biển lửa, chỉ nghe Tiểu Lương ở phía sau hốt hoảng kêu lên: “Công tử, phòng ở sắp sụp, rất nguy hiểm…”
Ta cũng đồng cảm.
17 Hươu con toạ kỵ kia thấy ta có vẻ nghi hoặc, đột nhiên ngưỡng cổ, dùng một giọng rất thanh thuý cười khanh khách nói: “Tôn Giả, nghìn năm không gặp, Ngọc Kinh ca ca vẫn giống trước kia mơ hồ như vậy.
18 “Đau quá đi…”
Không biết qua bao lâu, ta từ trong mê man tỉnh lại, mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy chính là lá cây xanh um tươi tốt cùng thân cây chai sần cong queo, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua kẽ lá, theo cành cây lay động, tia sáng cũng thoắt ẩn thoắt hiện, có chút hoa mắt.
19 Ta ẩn mình trong đám người tiến vào khách *** Lai Thăng, đi tới trước phòng của Tô đại ca, từ khe hở của cánh cửa len lén nhìn vào, chỉ thấy một mình Tô đại ca lẳng lặng ngồi yên bên bàn, đầy một bàn cơm nước không hề động đến.
20 Ta dừng lại bên ngoài một rừng cây nhỏ cách khoảng hai dặm đường, ở đây cây cỏ um tùm, xung quanh hoang vắng, rất thích hợp để ta thực hiện kế hoạch.
Ta biến ra một vết thương do bị rắn cắn ở trên chân mình, sau đó liền nằm dưới một thân cây bắt đầu chờ, chính là chờ đến mức sắp ngủ gật thì chợt nghe xa xa có tiếng vó ngựa, đoàn xe đã tới.