41 “Được rồi, ta đưa cho bọn hắn là được. ”
Ta xoay người chạy ra sau một thân cây, phun ngọc đan ra lòng bàn tay, sau đó đưa ngọc đan cho Ba Thúc.
Ba Thúc vừa nhìn thấy ngọc đan, lập tức trở nên cung kính, dẫn đầu mọi người ở trước mặt ta quỳ xuống, rất thành kính lạy ba lạy, sau đó nâng hai tay tiếp nhận ngọc đan.
42 Chuyện giống như đêm nay cũng đã từng xảy ra vài lần, ta vốn không để ở trong lòng, ai biết sau khi ăn xong, ta đi tắm rửa, đang chuẩn bị trở về phòng, chợt nghe phía sau có người nũng nịu quát lên: “Ngươi đứng lại!”
Không cần quay đầu ta cũng biết là ai, ta lười biếng xoay người, chỉ thấy Tô Nhạn Nhi kia ưỡn ẹo đi tới, nhìn tư thế bước đi của nàng ta, khoé miệng ta co quắp hồi lâu, cố nín cười.
43 Thật ra Tô đại ca một chút cũng không có sai, hắn không có nổi nóng với ta, cũng chưa có trách cứ ta lời nào, từ đầu đến cuối đều là ta một mình tự hờn dỗi, bởi vì ta không thể nhìn hắn đối xử tốt với nữ tử khác, nhất là với người từng là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của hắn.
44 Tô đại ca đối với việc ta không có kịch liệt phản đối nữa cảm thấy rất kỳ quái.
“Ngọc Kinh, gần đây ngươi trở nên ngoan hẳn. ”
“Đúng vậy, bởi vì ta hiểu được một ít đạo lý đối đãi.
45 “Ngọc Kinh, có phải là gặp ác mộng không? Đừng sợ, Ba Thúc sẽ không làm gì chúng ta đâu. ”
Tô đại ca để ta dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của ta, muốn giúp ta bình tĩnh trở lại.
46 “Chúng ta đi!”
Ta nuốt vào ngọc đan, nói với Tô đại ca một câu, liền nhanh chóng chạy về phía chuồng ngựa cổng thôn, dẫn ra hai con ngựa, đưa dây cương một con cho Tô đại ca nói: “Lên ngựa!”
Tô đại ca không nhúc nhích, đôi mắt thâm thuý của hắn nhìn chăm chú vào ta, hỏi: “Đây là chuyện gì?”
“À, ta chỉ đùa một chút, làm cho bọn họ mê đi mà thôi, ngươi lo lắng làm gì? Đi thôi.
47 Đã không có biện pháp, ta nhắm mắt lại, vung nắm đấm đánh mạnh vào bụng Tô đại ca. Ta nghĩ một đấm kia nhất định là rất mạnh, bởi vì Tô đại ca rốt cuộc buông ta ra, hắn ôm bụng liên tục lui lại mấy bước, cuối cùng đau đến không thể đứng thẳng lưng, sắc mặt của hắn so với ánh trăng còn thảm đạm hơn mấy phần, kinh ngạc nhìn ta hỏi: “Vì sao…?”
Nghe được trong lời nói mang theo tuyệt vọng, ta biết hành động này của mình đã khiến Tô đại ca rất thương tâm, liền lạnh nhạt hỏi: “Cái gì vì sao?”
“Mấy ngày trước ngươi còn nhận lời cầu hôn của ta, đồng ý vĩnh viễn cùng ta cùng một chỗ, vì sao đột nhiên tất cả đều thay đổi? Tiểu Lục, ngươi có phải có chuyện gì khó nói hay không? Ngươi nói cho ta biết, chuyện gì chúng ta cùng nhau gánh chịu…”
“Ha ha, đừng có tự coi mình vĩ đại như vậy được không? Ta nói cho ngươi, chuyện gì cũng không có, ta là xà vương Bích Phệ, thân phận của ta có bao nhiêu tôn quý? Ngươi dĩ nhiên lại muốn ta gả cho ngươi làm vợ, bị ngươi áp cả đời? Ngươi cho rằng ta cam tâm sao?”
“Ta không quan tâm ở phía dưới, chỉ cần ngươi ở lại bên cạnh ta!”
Mũi ta có chút cay, ta nghĩ Tô đại ca nhất định đã yêu ta tới cực điểm, cho nên mới nói ra lời như vậy.
48 “Hắc hắc, ha ha…”
Chớ có trách ta chẳng phân biệt được trường hợp cười loạn, đơn giản là nếp nhăn trên gương mặt Quảng Ý thực sự rất giống dưa leo chín quá mức, nhăn nheo cùng một chỗ, mà một thân phục sức màu vàng xanh của lão càng đem hình tượng dưa leo già phụ trợ giống như đúc, hơn nữa cái tư thế mười ngón hướng lên trời rất buồn cười, khiến ta muốn không cười cũng không được.
49 Đau đớn trong ngực đã ngừng rồi, ta đang muốn đứng lên, nhưng Linh Thành Tử vươn tay phải, chỉ giữa đầu mày của ta, quát lớn: “Hồn phách ly vị!”
Không được…
Biết Linh Thành Tử muốn hấp thụ linh khí của ta để khống chế ngọc đan, ta vội vàng nín thở nhiếp trụ tâm thần chống cự, nhưng miệng hắn không ngừng tụng ra chú ngữ giống như xiềng xích vô hình, bao vây lấy toàn thân ta, mắt thấy từng sợi khí tức chảy ra từ giữa chân mày, tâm trí của ta thoáng cái tiêu tan, cuối cùng bắt đầu có ý nghĩ buông tha.
50 Những tên tiện dân này không chỉ mưu toan trường sinh bất lão, lợi dụng khống chế linh khí của ta, còn muốn thương tổn Tô đại ca, bọn chúng toàn bộ đều đáng chết!
Không cách nào áp chế khí tức cuồn cuộn, lời uy hiếp tiếp theo của Linh Thành Tử khiến ta càng thêm phẫn nộ.
51 “Người này là Tô Hoán Hoa?”
“Đúng là hắn, canh giờ đã đến, chúng ta dẫn hắn đi thôi. ”
Lời nói âm trầm thình lình vang lên khiến ta ngẩng đầu, lau khô nước mắt, ta nhìn thấy sương mù phía trước có hai nam nhân cao gầy, mặt bọn họ mang theo tử khí, hai hàng lông mày dài rủ xuống, trang phục một đen một trắng, bên hông đeo một vòng xiềng xích, gã mặc áo trắng cầm trong tay một quyển sổ sách, gã vừa nhìn sách vừa quan sát chúng ta.
52 “Si nhi[2], còn không mau tỉnh lại!”
Lời nói giống như cảnh tỉnh, khiến ta giật mình khỏi giấc mộng.
Bốn phía tiên khí lượn lờ, bạch hạc nhẹ nhàng bay, trước toà lư hương đã tắt, gió yên bụi lắng, mà ta lúc này đang nằm dài trên một khối đá dưới gốc cây bồ đề, bên cạnh có một bình rượu trái vải nghiêng đổ phân nửa xuống đất, mùi hương rượu từ miệng bình bay tới, ngây ngất nói không nên lời.
53 Ta vốn là một con rắn nhỏ cả ngày mơ hồ dưới gốc bồ đề, nhàn thì nghe Phật tổ thuyết pháp, buồn chán thì mơ màng ngủ, ngày ngày nghe chuông sớm mõ chiều, chẳng lo gì năm tháng.
54 Tôn Giả trầm ngâm rất lâu, sau đó vươn tay về phía ta, ngài mở ra bàn tay, trong lòng bàn tay là một viên đan dược sắc vàng.
“Đan dược này có thể giúp con duy trì hình người trong ba ngày, con có thể ở bên cạnh Tô Hoán Hoa ba ngày, cho tới khi hắn thành thân mới thôi.
55 “Huỳnh Tuyết, không việc gì, Tiểu Thi vẫn còn là đứa trẻ, ngươi đừng làm hắn sợ. ”
Nghe Tô đại ca nói như vậy, Huỳnh Tuyết không có truy cứu thêm nữa, nàng chuyển đề tài.
56 Nghe được đoạn trò chuyện của Liễu đại ca và Tiểu Thanh, ta cũng trở nên lo lắng, nhưng mà không phải là lo Tô đại ca tự sát, dù sao hắn có tự sát cũng không chết được, thế nhưng hắn rõ ràng là rất thương tâm, bề ngoài lại giống như không có việc gì, thật sự là rất cổ quái.
57 “Tiểu Thi, Tiểu Thi…”
Tiếng gọi khẩn cấp lôi ta khỏi giấc mộng, ta giật mình bừng tỉnh, dụi mắt ngẩng đầu lên, mới hay bên ngoài đã là màn đêm đen kịt.
58 “Ta không giỏi uống rượu…”
Đây không phải là rượu trái cây mà ta thích uống, mà là Nữ Nhi Hồng lần trước suýt chút nữa làm ta chết đuối, mùi rượu thơm lừng, ngọt ngào tinh khiết, chỉ là đưa tới trước mắt, ta đã thấy hương rượu vào tới phổi, ngây ngất mấy phần men say.
59 Biết không thể gạt được nữa, trong lòng ta chua xót, ngoảnh mặt qua một bên, không trả lời.
Tô đại ca nắm lấy bàn tay phải của ta, nhìn ngón tay út ta hỏi: “Đường chỉ càng lúc càng mờ, có phải khi nó hoàn toàn biến mất, ngươi sẽ phải rời đi không?”
Ta một lần nữa giật mình quay lại nhìn Tô đại ca, trước đây đâu có thấy hắn thông minh như vậy đâu, chẳng lẽ là bởi vì có được ngọc đan của ta?
“Đứa ngốc, ba ngày nay, ngươi hầu như lúc nào cũng nhìn ngón tay mình, ta lại không phải người mù, làm sao không thấy được? Tiểu Lục, nói thật cho ta biết! Ta và ngươi đã bái đường, đã là phu thê rồi, sau này bất kể là sinh tử hoạ phúc, ta cũng sẽ gánh chịu cùng ngươi!”
“Tô đại ca…”
Không thể nhịn được nữa, thương tâm và oán khí nghẹn nín trong lòng đã lâu rốt cuộc dâng trào, ta nhào vào lòng hắn thất thanh khóc rống.
60 “Ta xin ngươi đừng có thừa nước đục thả câu nữa được không?!”
Ta rống to khiến Tiểu Long vội bay về phía sau một chút.
“Được rồi được rồi, là như thế này, một vị dược cuối cùng của tiên đan gọi là – ái tình, nếu như Tô Hoán Hoa không có tình cảm và dũng khí có thể vì ngươi mà hy sinh bản thân, vậy viên đan dược kia chẳng qua chỉ là một viên dược hoàn bình thường mà thôi, cho nên ta mới nói, là Tô Hoán Hoa tìm được thuốc dẫn.