1 Ngu Y Kiệt đưa Kiêu Kiêu lên máy bay, trong lòng có một chút thất lạc, con trai lớn đến từng này rồi, chưa từng rời cậu đi xa như vậy bao giờ, hơn nữa còn là đi một tháng, mặc dù Kiêu Kiêu từ nhỏ so với những đứa trẻ khác hiểu chuyện hơn, nhưng cậu vẫn không tránh được lo lắng.
2 Kiêu Kiêu mở hành lý của mình ra, tay chân lanh lẹ đem đồ vật bên trong từng loại đặt lên bàn hết sức ngay ngắn. Trong khi đó hai bạn cùng phòng của nhóc thì tay chân luống cuống làm cho phòng loạn cả lên.
3
Nghe tiếng ồn ào, thầy giáo liền đến dẹp loạn đám nhóc đang đánh nhau, thầy nghiêm nghị đứng ở giữa quét mắt một vòng, nghiêm khắc nhìn từng đứa một, lúc nhìn thấy Tử Dục cùng Kiêu Kiêu, thầy lập tức kinh ngạc, nhìn qua nhìn lại hai đứa mấy lần, xác định mình tìm không ra điểm gì khác nhau, liền lên tiếng:
“Hai anh em song sinh mà còn đánh nhau thì còn ra thể thống gì?”
Nghe thầy nói vậy, Kiêu Kiêu cùng Tử Dục cũng ngẩng đầu nhìn đối phương, Tử Dục mắt miệng đều há lớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc.
4
”Là anh em song sinh!” Hai nhóc không hẹn mà trăm miệng một lời.
“Tớ có một tấm ảnh của bố, lấy cho cậu xem một chút!” Kiêu Kiêu chạy về phòng mình mở balo, Tử Dục cũng mở vali của mình tìm kiếm.
5 “Nhất Nhất, đi chơi có vui không?” Tử Dục có nhũ danh là Nhất Nhất, lúc nói cho Kiêu Kiêu nghe, Kiêu Kiêu rùng mình một cái: Tử Dục là Nhất Nhật, vậy mình gọi là Nhị Nhị à.
6
Kiêu Kiêu cắn cắn đũa:
“Bố, bố sẽ không kết hôn nữa đúng không?”
Lưu Đồng vỗ nhẹ đầu của con trai, cười nói với nhóc:
“Chuyện của người lớn, trẻ con không cần quan tâm đâu.
7 Ngu Y Kiệt đã sớm nhìn ra con trai bên cạnh mình mấy ngày nay và con trai trước kia không phải là một, sau đó cậu liên lạc lại với thầy giáo phụ trách trại hè.
8
“Anh… anh không phát hiện con trai có gì khác thường sao?”
Ngu Y Kiệt từ hỗn loạn trong đầu nặn ra một cái tạm coi như là lý do đến đây:
“Cùng em đến là Nhất Nhất, từ trại hè về nhà anh chính là Kiêu Kiêu.
9
Ngu Y Kiệt cảm thấy bị Lưu Đồng nói trúng tim đen liền cảm thấy chột dạ, phảng phất còn có một chút xíu xấu hổ.
“Y Kiệt, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.
10
Sáng ngày thứ hai, lúc Ngu Y Kiệt mở mắt có một chút thất thần:
“Mình đang ở đâu vậy?”
Ngu Y Kiệt ngồi dậy, đem chăn quấn quanh người mình, Lưu Đồng nằm kế bên cũng từ từ tỉnh lại, sau đó cũng ngồi lên ôm lấy Ngu Y Kiệt từ phía sau:
“Bảo bối, sao vậy?”
Ngu Y Kiệt quay đầu sững sờ nhìn Lưu Đồng bộ dạng ngốc ngốc ngơ ngác, Lưu Đồng đưa tay xoay người cậu lại, chế trụ sau gáy cậu trên môi bắt đầu nụ hôn, Ngu Y Kiệt cũng ôm lấy vai Lưu Đồng chậm chậm đáp trả.