1 “Nhạc Nhạc, chuẩn bị hành lý xong chưa? Kiểm tra sơ lại. Đợi lát nữa cơm nước xong con ngủ đi, đến giờ mẹ sẽ gọi. ” Thanh âm của mẫu thân từ trong phòng bếp vang đến.
2 Nhắm mắt lại, tinh thần đột nhiên đi vào không gian khác. Đất bằng trải dài, núi cao xa xa, đại thụ che trời, biển hoa từng dải, hồ nước sâu thẳm, con sông chảy qua nhỏ giọt nhỏ giọt, một mảnh ruộng lúa chỉnh tề, còn có trúc lâu (căn nhà bằng trúc) vặn vẹo.
3 Lúc Thước Nhạc tỉnh lại đã là bảy giờ sáng, ở trong không gian làm xong dưa muối chua, Thước Nhạc ngủ lại tại trúc lâu, vô tình phát hiện tinh thần thể nghỉ ngơi tại trúc lâu tăng trưởng sẽ rất nhanh, hơn nữa sẽ thực khỏe khoắn, cho nên không có vấn đề gì thì Thước Nhạc đều nghỉ ngơi như vậy.
4 Ba giờ chiều xe lửa đến Bắc Kinh, nhà ga thủ đô quả thực rất lớn, dòng người tấp nập, nơi nơi là người, sau khi bốn người trao đổi số điện thoại liền rời đi, ba người kia đều có xe trường học đến đón, Thước Nhạc một mình đứng ở cửa ra tìm kiếm.
5 Tần Chinh và Thước Nhạc cùng nhau ở chỗ Dương thúc ăn cơm chiều, Tần Chinh đi họp, Thước Nhạc tắm rửa đi đến trong viện, nhìn trời còn sớm, Thước Nhạc dự định đi dạo tân gia, nơi này lúc cậu năm tuổi đã tới, đáng tiếc không có nhiều lắm ấn tượng, bất quá nghe ông ngoại nói qua, nơi này nguyên bản là nhà của nhất phẩm đại quan đời Thanh, đời Thanh diệt vong sau qua tay nhiều người rồi được ông ngoại mua lại, sau đó Dương gia vẫn ở nơi này, đáng tiếc bốn người huynh đệ của ông ngoại đều ở thời chiến loạn qua đời, chỉ còn lại ông ngoại một người.
6 Ra khỏi không gian, bên ngoài đang trang hoàng nên có hơi loạn, nghĩ đến chậu hoa trong nhà không đủ, Thước Nhạc báo với Lâm thúc liền một mình đi dạo.
7 Nhiệm vụ hoàn thành vượt mong đợi, Thước Nhạc chuẩn bị về nhà, ở một mặt tiền cửa hàng gần cổng chợ mua một bình thủy tinh bốn góc, bình không nặng nên Thước Nhạc ôm trên tay, nghĩ về việc sẽ trồng loại hoa gì.
8 Thước Nhạc vì cái mũi mà đã vài ngày không ra đường, mỗi ngày ở nhà thật ra cũng không buồn, cá trong không gian nhờ có nước hồ mà lớn lên phi thường tốt, Thước Nhạc thậm chí thấy trứng cá trong miệng mấy con cá rồng, không nghĩ tới chúng sinh sôi nẩy nở nhanh như vậy.
9 Nhanh đến ngày báo danh tân sinh, sáng ngày báo danh đầu tiên Thước Nhạc tới sớm, đỡ đến lúc sau lại nhiều người. Thước Nhạc trúng tuyển đại học Y Hoa Cảnh, là đại học Y vừa sáp nhập vào không lâu, tuy thành lập mới vài năm nhưng trường là từ ba đại học Y sáp nhập mà thành, các mặt đều rất xuất sắc, thiết bị dạy học tiên tiến, lực lượng giảng viên lớn mạnh, điểm trúng tuyển rất cao, cùng đại học Hoa Bắc đều rất nổi danh.
10 Ngồi một chặp trong phòng, sau đó đi lên lầu, trên lầu có bốn phòng ngủ, nhưng chỉ có phòng ngủ chính có dấu vết sử dụng, ba phòng khác giường đều bọc lại, phòng ngủ chính trang trí cũng rất đơn giản một cái giường lớn, hai sô pha nhỏ, bên cạnh giường là tủ quần áo, đối diện có hai cái cửa, Thước Nhạc mở cánh cửa thứ nhất là phòng vệ sinh, thứ hai là thư phòng, thư phòng không lớn, sách cũng rất nhiều, có thể nơi này là nơi có dấu vết sử dụng nhiều nhất căn nhà, bàn làm việc một bên đặt máy tính, bên khác đặt một ít sách giấy cũ, có chút lộn xộn, trên bàn có một quyển sách mở ra, cuốn “Personality and Intellectual Competence” (Nhân cách và Năng lực) bản cũ toàn bằng tiếng anh.
11 Hai ngày tiếp theo, công việc của Thước Nhạc lu bù lên, vốn đang nghĩ kế hoạch đi thị trường nông nghiệp mua gà vịt cũng chậm lại, có thể bởi vào ngày báo danh ấn tượng của giáo sư trong khoa đối với Thước Nhạc khá tốt, ngày hôm sau tìm đến cậu hỗ trợ việc báo danh của khoa, công việc của cậu cũng rất đơn giản, trợ giúp phát chìa khóa phòng ngủ cho sinh viên đến báo danh.
12 Việc sửa sang lại tứ hợp viện kết thúc, chái nhà của đông sương phòng được mở ra, vì phòng ngừa đòn dông sập, đội thi công mất không ít công sức. Phòng bếp là theo hình thức mở ra, cả đông sương phòng sơn màu kem, phòng phía đông là nhà ăn màu trắng với bàn ăn đá sáu người, cạnh cửa sổ đặt hai cái sô pha, mặt trên là hoa văn cánh hoa, chính giữa là bàn gỗ màu vàng nhỏ, phòng phía bắc và nhà chính sửa thành một phòng sinh hoạt hàng ngày lớn, sô pha thật to, còn có giá sách kiểu âu, bàn trà màu trắng, nhìn tổng thể đông sương phòng rất lớn, rất thoải mái.
13 “Anh bắn súng thực chính xác. ” Thước Nhạc nằm ở trên giường, nói với Khúc Phàm trong bóng tối. Rời khỏi bệnh viện hai người cùng nhau đi vào nhà Khúc Phàm, phòng khách không thể ở lại, dù sao giường của Khúc Phàm cũng lớn, hai người ngủ cũng không chật “Đương nhiên, từ năm hai đại học tôi chính là quán quân bắn súng của trường.
14 Thước Nhạc ngồi ở cửa sổ phòng ngủ, cầm khối gỗ trong tay, điêu khắc tỉ mỉ, từ nhỏ Thước Nhạc đã rất thích điêu khắc, nhìn một khối vật liệu dần dần thay đổi hình dạng, trong lòng Thước Nhạc rất thỏa mãn, có thể bởi vì tinh thần lực tăng lên, Thước Nhạc cảm thấy mình điêu khắc càng ngày càng thuận lợi, lúc này cậu đang cầm một khối gỗ lim, từ lúc có khối vật liệu này, trong đầu Thước Nhạc liền phác thảo ra những hoa văn mềm mại cứng rắn trên nó, mỗi lần dao khắc mang đi một mảnh vụn gỗ, nặng nhẹ vừa phải, rất nhanh một ống đựng bút hình con khỉ ôm đào hiện ra trên tay cậu, ống đựng bút hình trụ phía trên điêu khắc hoa văn tinh mịn, cành quấn quanh, bảy con khỉ nhỏ ở đầu cành, dáng vẻ mỗi con đều không giống nhau, bộ lông trên người đều có thể thấy một cách rõ ràng.
15 Vì Thước Nhạc không biết nên diễn cái gì, nên đem tất cả những tiết mục có thể biểu diễn trên sân khấu đều thử một lần, ca hát, nhạc cụ, tấu thanh (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt), tiểu phẩm, nhảy múa đều bị bác bỏ, tiếp đó cậu lại nghĩ tới ảo thuật, song cũng bác bỏ, mặc dù cậu sử dụng không gian, biểu diễn ảo thuật nhất định sẽ không bị người khác phát hiện, đồng thời có thể có hiệu quả tốt, nhưng lúc sau liền có vấn đề, cái khác không nói bạn học khẳng định sẽ hỏi cậu, ngươi biểu diễn thế nào, dạy ta đi, đạo cụ kia có tác dụng gì, làm cho ta xem thử, tuy bạn học cường quấn lấy có thể không tính lớn, nhưng không dạy không tốt, dạy thì lộ.
16 Lúc Khúc Phàm đến Hoa Cảnh đã hơi trễ, vào đại sảnh thấy không ít sinh viên cũng đang tiến vào, người rất đông, anh thấy cửa bên phải đại sảnh đứng một người, nhìn thấy hình bóng đó, Khúc Phàm đột nhiên thấy phấn khởi, Thước Nhạc đứng ở bậc thang mặc đồ thể thao màu đen, cổ áo hình chữ V, dường như là chuẩn bị lên sân khấu, quần áo rất thỏa đáng, phụ trợ dáng người của cậu càng thêm thon dài, bình thường chỉ cảm thấy Thước Nhạc có chút gầy yếu, nhưng cảm giác hôm nay rất khác, tuy rằng vẫn thực gầy nhưng là làm cho người khác cảm giác rất có lực, cơ thể chặt căng như báo săn chuẩn bị xuất phát, hai chân thon dài như tùy thời chuẩn bị tăng tốc.
17 Thước Nhạc buồn bã cúp điện thoại, sau khi diễn xong cậu rất nhanh thì quay về chỗ ngồi, lại phát hiện Khúc Phàm không thấy, gọi điện thoại thì nói có công việc, vốn là chuẩn bị sau khi diễn xong mang Khúc Phàm cùng đi dạo trường cũng không thành công.
18 Hôm nay phá xong một vụ án, Khúc Phàm mời mấy người đội viên ăn cơm, sau khi ăn xong một mình buồn chán lái xe vòng vòng trên đường, không muốn về nhà, căn nhà một người lạnh lẽo trống rỗng, vô ý thức đi xe đến gần Hoa Cảnh, ven đường có thể thấy vài sinh viên, Khúc Phàm bất giác tìm kiếm hình bóng của cậu, kỳ thật anh cũng biết, bình thường Thước Nhạc rất ít ra ngoài.
19 Khúc Phàm đi làm. Thước Nhạc đến cạnh nhìn A Phúc một lần , tuy vẫn là không có sức sống, nhưng so với đêm qua tốt hơn nhiều, thấy Thước Nhạc đi qua A Phúc hé mắt nhìn cậu, nó quá nhỏ, dùng tay là có thể nâng lên, bất quá nó có một đôi mắt rất to, bộ lông cơ thể ngắn màu trắng, đôi mắt lại đen có điểm giống mắt gấu trúc, trên đuôi cùng lưng cũng có hai khối lông màu đen.
20 Buổi chiều Thước Nhạc đưa A Phúc tới trường, vào phòng ngủ thừa dịp mọi người không ở đem A Phúc vào không gian, đột nhiên đổi địa điểm làm A Phúc ngẩn ngơ, song rất nhanh lại vui vẻ nhảy khỏi ôm ấp của Thước Nhạc.