1 Kì thực phần 4 phải nói là ta hêm hiểu nhiều lắm, có vài phần hơi loạn xíu >. <>
~ Người ta nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma, điểm ấy Thanh Văn không thể không thừa nhận được.
2 Thời thế, thật sự là vô kì bất hữu. (có đủ những cái lạ)
Lúc Thanh Văn tự tắm từ sau bình phong xong, mới vắt tóc đi ra, liền thấy Đông Phương Hồng ngẩn người đang nhìn cái gì đó trên bàn.
3 Nóng, nóng quá, nóng quá. Trái tim đập thật nhanh thật nhanh, bàn tay kia vuốt ve trêu chọc trái tim đang đập thình thình của hắn, khi lướt qua, chỗ đó như dấy lên một ngọn lửa.
4 Phiêu đãng vài tháng đã trôi qua, Thanh Văn trở lại Kinh Thành lại bắt đầu cuộc sống mễ trùng (nếu không nhầm là sâu lười = =) của hắn.
Nhưng thiếu một cái thôn trưởng ‘viễn giá’ (gả đi xa) ở tận Tây Hồ quốc, như vậy là đột nhiên lại thiếu mất một chân.
5 Ngày hôm sau, khi trăng lên đầu cành, Ngụy Văn lén lút, cầm lệnh bài của Thanh Văn vào cung.
Chờ đến khi Thanh Văn trở lại phòng mình, thây Ngụy Văn trên người còn mặc quan phục, quy quy củ củ ngồi trên ghế, vắt tay chờ hắn, hai mắt liền tỏa sáng.
6 Ta còn có thể nghĩ được ra biện pháp gì tốt hơn chứ, một cái mạng, một quả tim, ai muốn thì cứ lấy đi.
Nằm ở giả sơn trong Hạnh Nguyệt cung, Thanh Văn miệng cắn cơm, ánh mắt nhìn lên ánh trăng trong không trung.
7 Người ta nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma, suốt ngày đánh nhạn cũng có ngày nhạn mổ mắt. Không phải Thanh Văn khoe khoang, nhưng Thanh Văn ‘săn cái đẹp’ vô số, nhưng dù sao cũng cẩn thận không có quá lam điền chủng ngọc*.
8 “Đáng ghét, thật đáng ghét. . . ngô. . . chịu không nổi” người nào đó hờn dỗi nói không muốn, hai chân thon dài trần trụi lại không có một chút ý tứ buông thắt lưng của ai đó ra.
9 ‘Hồng nhi? Hồng nhi? ăn cơm, còn ngủ, sẽ bị Diệu nhi cười!’
Thanh âm Thanh Văn xa xa truyền đến, Đông Phương Hồng lắc lắc đầu còn chút hỗn độn, ngáp một cái.