1 Một sáng đầu đông, một chiếc Mercedes-Benz đen bóng lao vụt trên đường.
Bên trong xe là một nam nhân anh tuấn đang cau mày nhìn tư liệu trong tay, càng xem càng nhíu chặt mày, sau đó vô cùng tức giận mà ném tập tài liệu sang bên, hừ lạnh một tiếng, “Phế vật.
2 Muốn tìm ra một người đã có ý định trốn tránh như mò kim dưới đáy bể. Nhưng nếu muốn điều tra một người đã xuất hiện thì lại dễ như trở bàn tay.
Lôi Nhất Minh nhìn kỹ từng từ trong báo cáo vừa được đưa đến chỗ hắn, ngoại trừ sắc mặt ngày càng khó coi, một câu cũng không nói; cho đến khi đọc hết tờ cuối cùng mới dừng lại.
3 bé con xuất hiện nhá, siêu cute lun
Đường Tân Nguyên, số mười bảy, lầu ba, dãy B.
Nhìn địa chỉ trên tay, lại nhìn biển số nhà trước mắt, chính xác không lầm.
4 Vào phòng Thẩm Quần; thấy phòng bố trí cũng tương đối đơn giản; chỉ có một cái giường, một tủ quần áo và một giá sách. Lôi Nhất Minh cũng không có thời gian cẩn thận quan sát xung quanh, chỉ đặt người trong tay xuống giường.
5 Chính thức ở chung nhá *tung bông, tung hoa*
Thu dọn mọi thứ đến dưới nhà Thẩm Quần, trời đã tối sầm xuống. Nhìn ngọn đèn vàng ấm áp trên lầu ba, Lôi Nhất Minh đột nhiên có cám giác như mình đã về nhà.
6 Khoảng thời gian trôi qua đặc biệt chậm, như con kiến cắn đốt tâm can. Chờ đến khi Thẩm Quần trở lại phòng, tuy chưa đến nửa giờ nhưng Lôi Nhất Minh đã như mất hết cả kiên nhẫn.
7 Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ đánh thức Thẩm Quần đang ngủ say. Y còn chưa rời giường đã ngửi thấy hương vị ngọt ngào nhẹ nhàng tiến vào từ phòng bếp. Y vốn muốn xuống giường, nhưng khi vừa mới hơi nhổm dậy, chân tay đã nhũn ra, lại ngã vật xuống, đầu óc xây xẩm choáng váng.
8 Từ nhà trẻ trở về, thấy Thẩm Quần dựa đầu vào gối ngủ. Lôi Nhất Minh ngồi bên giường, đưa tay sờ sờ trán y. Khi khoảnh khắc ngón tay y chạm vào, Thẩm Quần run rẩy một cái, mở to mắt, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Lôi Nhất Minh.
9 Thẩm Quần từ phòng tiểu Mông đi ra, thấy Lôi Nhất Minh ngồi ở trên sofa đến ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì. Thấy y đi ra, hắn ngẩng đầu vẫy vẫy tay, “Lại đây!”
Thẩm Quần đi qua, ngồi xuống bên cạnh, nhìn hắn, “Cậu làm sao vậy?”
Lôi Nhất Minh thở dài, nguyên bản muốn hỏi, lúc trước vì sao anh lại rời khỏi tôi, nhưng khi thốt ra miệng lại thành, “Cuối tuần mang tiểu Mông đến khu vui chơi chơi đi.
10 Từ nhà cha mẹ đi ra, hai bên đường loang lổ những bóng cây dưới ánh đèn đường, lúc sáng lúc tối hắt lên cửa kính xe, chiếu xuống khuôn mặt âm tình bất định của Lôi Nhất Minh.
11 Sáng cuối tuần, thời tiết vô cùng đẹp.
Lôi Nhất Minh lái xe chở Thẩm Quần và tiểu Mông vui vui vẻ vẻ đi khu vui chơi. Dừng xe rồi, Thẩm Quần dắt tiểu Mông xuống xe; Lôi Nhất Minh theo sát sau đó, mang theo một hộp thức ăn.
12 “Ba ba, chúng ta đi lấy Doraemon đi!” Tiểu Mông tiến lên, nắm tay Thẩm Quần.
“Trong nhà có nhiều Doraemon như vậy còn chưa đủ nữa hả?” Thẩm Quần vừa nói vừa liếc nhìn Lôi Nhất Minh, đưa đồ uống cho hắn rồi quay lại nói với tiểu Mông, “Hơn nữa chưa chắc đã ném được.
13 Tiểu ngược a, chuẩn bị tinh thần nhá
Từ khu vui chơi trở về, tiểu Mông mệt đến ngủ trong xe, trong tay còn nắm non nửa cái hotdog.
Thẩm Quần buồn cười lại có chút đau lòng, cầm thay nó, lắc lắc đầu, “Chơi muốn điên luôn!”
“Con anh còn khỏe hơn cả anh!” Nhìn phần thưởng chiến thắng ở ghế sau là một con Doaraemon siêu bự, Lôi Nhất Minh đắc ý nói, “Đương nhiên so với tôi thì còn kém nhiều lắm!”
“So sánh với đứa nhỏ thế mà mặt không đỏ hả?”
“Vậy còn anh? Còn không dũng cảm bằng con nữa kìa! Còn làm người ta thương hơn cả nhóc con nữa.
14 Tết âm lịch, Lôi Nhất Minh ở công ty cơ hồ chân không chạm đất.
Sau khi rời khỏi Thẩm Quần, hắn bệnh nặng một hồi, dạ dày xuất huyết đến phải nằm viện, cả người gầy mất một vòng.
15 “Chúng tôi tách ra rồi. ” Vừa vặn có người mang khay rượu đến đây, Lôi Nhất Minh tiện tay cầm một ly, uống một hơi cạn sạch.
“Vì sao? Không phải anh yêu anh ấy sao?” Tiểu Diệp hơi cao giọng, vẻ mặt nghi vấn.
16 Trên thế giới này luôn tràn ngập những chuyện bất ngờ. Không đợi Lôi Nhất Minh đi tìm chân tướng, chân tướng đã tìm tới cửa.
Sáng sớm hôm đó, Lôi Nhất Minh mới họp xong, vừa ra khỏi phòng họp liền nhìn thấy Thượng Dung cầm tạp chí ngồi trên ghế sofa.
17 Quả nhiên là thế! Lôi Nhất Minh gật gật đầu, khe khẽ thở dài, “Y thực ngốc! Y vẫn tuân thủ ước định của hai chúng tôi, cho dù có rời khỏi tôi cũng thế.
18 Buông tiểu Mông ra, Lôi Nhất Minh mỉm cười nói với nó, “Đi, chúng ta đi tìm ba ba rồi cùng nhau ăn pizza được không?”
Tiểu Mông cao hứng kêu to “Vạn tuế!”
Lôi Nhất Minh nắm tay nó lên xe, lấy đồ chơi từ ghế sau đưa cho nó, thuận tiện thắt dây an toàn luôn.
19 “Nếu có thể, tôi thực sự không muốn như vậy! Tôi cũng chán ghét chính mình như vậy. ” Nước mắt dính trên lông mi Thẩm Quần, run rẩy vài cái rồi trượt xuống khăn trải giường trăng như tuyết, thấm ướt một mảng.
20 “Hoan nghênh quý khách! Xin hỏi quý khách muốn mua gì?” A Tinh vừa lễ phép chào hỏi người mới tới, vừa lấy tay huých nhẹ lão bản Thẩm Quần đang ngẩn người ở bên cạnh, hạ giọng, “Lão bản, có người đến!”
“A! Hoan nghênh quý khách!” Thẩm Quần như bừng tỉnh, phục hồi tinh thần; người mới tới đã vào khu tự chọn, căn bản không nghe thấy lời tiếp đón muộn màng của y.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 25