1 Cởi áo khoác trắng ra, lấy cái balo của mình, mở miệng nói với mấy đồng nghiệp cùng phòng là cậu đi trước, sau đó chạy đến nhà ga chờ xe. Một ngày bận rộn của cậu cuối cùng cũng xong.
2 Thời kỳ thay đổi, các trang web trong nước đều kiểm soát chống văn hóa đồi trụy, chỉ có một ít web nước ngoài là còn tiêu dao, mấy trang web đó kiếm được rất nhiều tiền lời, nhưng đam mĩ tác gia thì bị ức chế rất nhiều.
3 Đường Văn mệt gần chết, trong phòng thí nghiệm lại có việc đột xuất, chân nọ đá chân kia cho đến lúc làm xong thì cũng quá giờ tan tầm rồi. Đột nhiên nghĩ đến hôm nay cậu vừa mua thẻ đánh tennis đang giảm giá của phòng tập thể hình, cậu lại mới mua một bộ vợt tennis nhét trong balo, dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay cũng phải vận động một chút, bằng không sẽ lãng phí cái thẻ tập thể hình của cậu, cậu không thể lãng phí cơ hội này.
4 Đường văn tuyệt đối không hề nghĩ đến, đại biên tập của thư viện Mộng thành sẽ tìm tới cậu, còn tới ngay nơi đang làm việc của cậu nữa.
Lúc Quý Trạch xuất hiện trước mặt cậu, Đường Văn nhìn người nam nhân anh tuấn này, lục lọi trí nhớ, bộ bọn họ có quen biết hay sao?
“Tôi là Quý Trạch, tối qua có cùng ngài nói chuyện qua điện thoại.
5 Thời điểm Đường Văn tan tầm thì cũng đã sáu giờ chiều, cởi áo blu trắng ra, cậu khó nén được cảm giác mệt mỏi, lượng công việc quá lớn, mỗi ngày đều bận rộn như vậy, công việc của cậu giống như chiến dịch vậy, mỗi lần đều làm đến cực lực vất vả.
6 Đi vào quán bar lập lòe ánh đèn, Đường Văn trợn trừng mắt, nguyên lai, quán bar là thế này a, xa hoa quá, đèn quá ảm đạm, không khí tăm tối, đây là ấn tượng đầu tiên của cậu với quán bar.
7 Quay về nhà, hôm sau, Quý Trạch nhớ tiểu thuyết vô địch thủ của Đường Văn, liền lên mạng mở web, sao lại thế này? Mười một giờ đêm rồi, cậu còn chưa tải truyện lên, đây là lần đầu thấy cậu như vậy, hay là công việc bận quá, không có thời gian viết? Đã sớm nói cậu bỏ việc đi, chuyên tâm mà viết văn.
8 Đường Văn nói cậu không kén ăn đâu, vậy mà khi Quý Trạch mang món cá hấp đưa ra, chân mày cậu liền cau lại.
“Không thích à?”
“Tôi ăn hải sản sẽ bị dị ứng a.
9 Ông chủ là một tên đồng tính, còn dám động thủ động cước với cậu, cái này không dám là điều tốt đẹp chi cả, không buôn bán không gian dối, vạn nhất, Quý Trạch gian trá tính kế với cậu, nói là chỉ cần cùng hắn lên giường, làm tình nhân đồng tính của hắn, mới cho phép cậu ra sách, đến lúc đó, cậu biết tính sao bây giờ.
10 Đam mĩ đại thần không phải nhân vật mắt cao quá đầu (kiêu căng ngạo mạn). cùng đại thần nói chuyện thực vui vẻ, còn nói với cậu, gặp khó khăn gì cũng tìm đến nàng, trong tay nàng còn mấy bản đại cương chưa biết viết thế nào, nếu cậu có hứng thú, có thể thử xem.
11 Đường Văn tưởng sẽ được nghỉ một tháng an nhàn, ai biết được cậu tiêu dao được có nửa tháng, lại nhận ngay điện thoại ông chủ. Ông chủ sốt ruột nói mới nhận một đống nguyên liệu, cần cậu phân tích ngay mà đây lại là lần mua bán giá cả trăm vạn, hy vọng cậu cố gắng chịu khó một chút, nhanh nhanh đi làm.
12 Vừa đến giờ tan tầm, Quý Trạch đã đứng canh trước cửa, không thèm chờ cậu cởi áo khoác ra, hắn đã chạy nhanh đến, đem đồ này vật nọ của cậu sắp xếp lại hết, trước mặt người khác còn đỡ cậu đi ra ngoài.
13 Đường Văn vẫn cứ không chịu nghỉ việc, chờ đến tối lại bị Quý Trạch lôi lại hôn vài cái. Bị hắn hôn đến hồ đồ, cậu nhân cơ hội nói với hắn, viết tiểu thuyết sẽ không trì hoãn, công việc kia cũng ứng phó được, Quý Trạch nói luôn, chỉ cần em hôn anh một chút anh sẽ đồng ý.
14 Hầu hạ Đường Văn ăn uống no say, cậu vẫn ngắm hắn cười meo meo, Quý Trạch có chút buồn cười, dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, gọt hoa quả, đưa tới trước mặt cậu.
15 Lại nói, cuộc vận động này tới quá nửa đêm mới kết thúc, cái tên hỗn đản ăn được món ngon liền liếm mép thỏa mãn, cẩn thận đứng dậy, khẽ hôn nhẹ lên mặt Đường Văn.
16 Ngày hôm sau, Đường Văn mở tiểu thuyết của cậu ra, phát hiện tin nhắn để lại càng lúc càng nhiều, nhưng lại xuất hiện một vấn đề.
Chương H cậu viết vẫn được hoan nghênh như trước, nhưng mà, có rất nhiều tin nhắn độc giả thắc mắc, cái chương H này có chút không giống với văn phong trước đây của cậu, độc giả “Mây nơi chân trời” thì nhắn trực tiếp hỏi đoạn tiểu thuyết trước tiểu thụ luôn trong quan điểm sầu khổ vì tình yêu, cho dù là H chương cùng là miêu tả cẩn thận từ phía quan niệm thân thể tiểu thụ phải chịu đựng, cái chính là, văn ngày hôm qua cậu viết hoàn toàn lấy từ phía tiểu công mà viết ra quan điểm, nhân vật chuyển biến đột ngột, có phải tác giả cũng vì có người yêu rồi mới lấy góc độ chính xác hơn không, nhân vật đột nhiên chuyển biến chẳng lẽ đã có quan hệ gì đó với tiểu công rồi, có phải ngày hôm qua mới đi công ai.
17 Thật sự là bị lừa gạt mà, đến khi cả hai người đứng trên lãnh thổ Đài Loan mà miệng của Đường Văn lúc này mới khép lại được, cậu thật sự rất muốn nói một câu kinh điển trong truyện anh hung võ lâm ngày xưa “ Trời của tôi ơi”
Giấc mộng của cậu là được đi du lịch cả nước, chu du thưởng thức cảnh đẹp non xanh nước biếc, cậu tính chờ đến lúc có tiền sẽ đi chu du khắp thế giới, tốt nhất cả đời được đi du lịch, rồi chờ đến lúc cậu già, cậu sẽ viết một cuốn hồi ức, viết tất cả con đường cậu từng đi qua, giới thiệu tất cả danh sơn thắng cảnh, đó chính là ý nguyện cuối cùng của đời cậu.
18 Nhìn chiếc nhẫn kết hôn trên ngón tay, Đường Văn hung hăng véo mình mấy cái, ngay cả chính cậu cũng không tin nổi, cậu sẽ cùng Quý Trạch kết hôn? Còn Quý Trạch vẫn nở nụ cười vô tội, có vẻ như anh ta sớm biết sẽ nắm được cậu trong tay là cái chắc? Rốt cuộc là trong tình huống nào mọi chuyện lại xảy ra thế này? Cậu đã đồng ý kết hôn rồi sao?
Hình như là do tên tiểu nhân đê tiện này dưới ánh trăng lãng mạn trong vườn hoa, vào lúc hắn hôn cậu làm cậu hồn phách bay đi hết thì phải, rồi nghe tiếng nói trầm thấp che mắt, rồi lúc cậu đê mê đã bị tất cả người nhà hắn tiễn lên máy bay, rồi sau đó là đến đất nước rất xinh đẹp này, cậu vẫn mê man, lại thấy Quý Trạch mặc màu trắng lễ phục màu trắng bộ dáng cực đẹp trai, sau đó liền bị hắn nắm tay, rồi lại mơ mơ màng màng, cuối cùng giờ cậu là con dâu Quý gia.
19 Vì chuyện này, Quý Trạch mỗi ngày hội nghị lại phát hỏa đập văn kiện lên bàn, đem bốn đại biên tập hung hăng thoái mạ vài tiếng rồi bắt điều tra, có phải là tên biên tập này thật sự là thế, rất nhiếu tác giả đứng ra làm chứng, gã biên tập này liền bị đá ra khỏi thư viện.
20 Đường Văn lại một lần ôn lại Hoàng tử tennis, cậu kích động la ó trong phòng, cầm vợt tennis quơ loạn trên sô pha, miệng thì không ngừng hô to.
Quý Trạch vuốt cằm cười lớn.