1 Tháng năm, tháng của thiên quỳnh nở rộ. Nơi nơi tràn ngập những bông hoa trắng hồng. Hương hoa như có như không vấn vít toàn bộ hoàng thành vào mùa xuân thế này thực rất thích hợp để thưởng hoa, thuận tiện nói chuyện phong nguyệt.
2
Hôm nay vừa dùng xong bữa tối, Đại Thiên Cẩu liền bị Yêu Hồ lôi ra ngoài.
"Sao hôm nay trên phố lại đông thế?" Đại Thiên Cẩu nhìn đám đông nhộn nhịp.
3
"Phía trước chính là Hoa Đinh Châu rồi. "
Chen qua mấy con phố đông đúc, Yêu Hồ mang theo Đại Thiên Cẩu đi tới ven hồ yên tĩnh. Đêm trên hồ mông lung, nhìn xa xa có thể thấy được một hòn đảo nhỏ giữa hồ, sáng lên như ánh sao giữa màn đêm hối hả nhộn nhịp này.
4
Lúc này màn đêm đã buông hẳn xuống, ngày cũng sắp hết. Yêu Hồ ngồi lải nhải không ít chuyện với Thanh Hành Đăng, mãi mới chịu tạm biệt.
Yêu Hồ lấy linh túi, đổ ra một đống đồ vật tạp nham hổ lốn, từ rượu xuân phong thượng hạng, có cả thoại bản đang thịnh hành, thậm chí có cả trâm hoa.
5
Rất nhiều năm về sau, Đại Thiên Cẩu vẫn nhớ ngày này.
Hắn cùng Yêu Hồ tân hôn đến nay, đây lại là lần đầu chung chăn gối.
Thế nhân nói Yêu Hồ phong lưu thành thói, khi dễ không biết bao nhiêu tiểu cô nương.
6
Mỗi năm một lần, sau khi Tết Hoa Đăng náo nhiệt qua không lâu, trời liền chậm rãi lạnh dần. Mắt thấy đã chuyển đông, vườn mai cũng đã lén lút kết nụ.
Trong Uyển Thiên Các, mỗi phòng đều đốt lò sưởi, bên trong ấm áp như thể còn xuân.
7
Ngân Câu Hạng, là nơi tầm hoa vấn liễu.
Trên phố vô số mái ngói câu lan lớn nhỏ, nổi danh nhất là Vãn Nguyệt Lâu, có song tuyệt đương thời. Một là Kỳ nương, nổi danh thành thạo nhạc khí, kỹ thuật múa có một không hai, dung mạo trăm năm có một, dưới gấu váy có vô số kẻ nguyện chết vì nàng.
8
Ngón tay Yêu Hồ nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt Đại Thiên Cẩu, trên mặt mang theo ý cười ranh mãnh.
Đại Thiên Cẩu xưa nay lãnh tình, ấy vậy lúc này cũng phải chịu thua, ngay cả khóe mắt cũng hồng như hoa đào.
9 Mãi tới khi phía đông hửng lên chút ánh sáng, màn trướng đỏ che chắn trong Vãn Nguyệt Lâu mới thôi lay động. Khi Đại Thiên Cẩu tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, tia nắng chiếu vào phòng qua khung cửa sổ nom rất dịu dàng.
10
Yêu Hồ nói muốn suy nghĩ, cũng là thực sự cân nhắc. Y tuy phong lưu thành tính, nhưng cũng tự biết bản thân chỉ thích vui chơi, không muốn nợ tình.
Cho nên tuy nội tâm lệ rơi đầy mặt, nhưng cũng không dứt bỏ được khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia của Đại Thiên Cẩu.
11
Giây phút thấy Đại Thiên Cẩu ngã xuống, Yêu Hồ nghĩ, trái tim y đã ngừng đập.
Y ôm hắn, trong nháy mắt mù mờ không biết mình nên làm gì, may mắn chút lý trí sót lại bảo hắn la lớn gọi người, mời y sư tới.
12
Đại Thiên Cẩu phát hiện hắn mù rồi.
Khi hắn mở mắt ra, lại chỉ thấy một mảnh tối tăm. Hắn còn tưởng đã tối rồi mà trong phòng chưa đốt đèn. Nhưng ngay lập tức hắn ý thức được chuyện đó là không thể nào.
13
Từ khi Đại Thiên Cẩu không nhìn được nữa, hắn với Yêu Hồ cũng chẳng còn ngủ cùng nhau.
Đại Thiên Cẩu nói, ban đêm hắn ngủ nông, muốn ngủ một mình cho đỡ phiền tới Yêu Hồ.
14
Ngày thứ hai Yêu Hồ đúng hẹn, sai người tới đổi viện tử cho Đại Thiên Cẩu. Y không thấy bóng dáng, chỉ phái rất nhiều người qua đây.
Yêu Hồ còn đưa tới cả người hầu thiếp thân của hắn.
15
Tuy ở nơi hẻo lánh, Đại Thiên Cẩu vẫn nghe được rất nhiều chuyện về Yêu Hồ.
Nữ tử y mang về tên là Tiêu Đồ, luôn nằm trong một cái vỏ sò rất lớn, có người nói nàng quanh năm ngụ tại long cung.
16
Chỉ chớp mắt đã qua bảy ngày.
Đại Thiên Cẩu vẽ lên vách tường trong góc một lá phong đỏ nho nhỏ chẳng bằng nửa bàn tay. Bởi vì chỉ dựa vào ấn tượng mà vẽ, nên lá phong này xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như trẻ con vẽ bằng tay trái, xấu không thể tả.
17
Tỳ Mộc Đồng Tử đi rồi, vườn hoa chỉ còn lại một mình Đại Thiên Cẩu.
Chẳng còn ai đối ẩm, ngay cả rượu trong ly cũng mang vị khổ sở. Rượu này là khi hắn rời tới đây, Yêu Hồ thay hắn chuẩn bị, đặc biệt tới Vãn Nguyệt Lâu mua Tương tư nhập cốt, nghe nói là rượu vô cùng nổi tiếng, so với chuyện phong nguyệt còn say hơn.
18 Bầu trời Uyển Thiên Các sáng một đêm, cả kinh thành đều nhìn thấy một màn huy hoàng thịnh đại này, đồn rằng do các chủ Uyển Thiên Các lấy lòng người định mệnh của y, thở dài thương tiếc cho quốc sư đại nhân.
19
Hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu rọi căn phòng, cây cối xanh tươi trong viện vươn mình rực rỡ dưới nắng mai. Đại Thiên Cẩu tỉnh lại từ trong mộng.
Hắn nhớ lại giấc mộng kia, nhất thời không biết đâu mới là thật đâu là mơ.
20
Sau khi ký thư hòa ly, Đại Thiên Cẩu gần như ngay lập tức rời khỏi Uyển Thiên Các.
Dù không còn là quốc sư nữa, hắn vẫn có thần điện của riêng mình trên Hắc Dạ Sơn.