1 【Phù Sinh Như Mộng 】 rất nghiêm túc đứng trong một mảnh rừng cây rậm rạp, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng bước chân của một ít quái đi tới đi lui.
2 Cố Xuyên cùng Thẩm Tích đều vô cùng thân mật, ân, ít nhất hết sức thân thiết với Tô Hạ, bản thân Tô Hạ cũng là người rất tùy ý, một bữa cơm làm cho ba người nhanh chóng quen thân, trao đổi số điện thoại với nhau, một đường ăn vặt về ký túc xá.
3 Tắt Computer đã năm giờ chiều, lấy di động cùng chìa khóa ví tiền chuẩn bị ra ngoài, thì Cố Xuyên gọi điện thoại đến. “Tô Hạ a, ở đâu?” Đầu kia là Cố Xuyên giọng điệu vui vẻ.
4 Chợ trung tâm ăn uống không ít, Tô Hạ lặng lẽ cái ví tiền quắt queo của mình, quyết tâm, vào một quán ăn nhìn qua cũng không tệ lắm rất sạch sẽ rất thanh nhã.
5 Vì thế suốt một ngày thứ bảy, Tô Hạ cứ rúc vào trong phòng ngủ chơi game, cậu lần đầu tiên đi chơi PVP, nhân vật của cậu thật ra cũng là Mục Sư, nhưng cũng không thuộc về Mục Sư chuyên trị liệu, mà là Mục Sư chuyên công kích, ở trong toàn bộ game, trừ bỏ Mục Sư gần như mỗi một nhân vật đều có tương khắc, bởi vậy Mục Sư lợi hại chân chính thường thường đều rất vô song.
6 Tắt Computer, phòng ngủ một người thật ra cũng không có gì có thể làm, muốn đọc sách, cầm một quyển sách lên, nhưng cái gì cũng xem không vô, đành phải thôi.
7 Kéo xuống nữa, lại thấy được cái tên quen thuộc. 【 Thứ bảy, Server XXXX, pháp sư, Mắt lớn nhỏ thành đôi nhé. 】 Ơ, cư nhiên có thể xếp thứ 7? 【 vị người chơi thần thoại này như huyền thoại không ai không biết đi ( ông đây thì không biết! ! Uy ~), thích nhất phát hiện BUG hệ thống để tạo phúc người chơi, IQ của y hiển nhiên vượt qua 200, trang bị tuyệt vời, thao tác tuyệt vời, chuyện thích nhất chính là luyện lột da, được người ta gọi là nhất đại thần bác, nghe nói y là người chơi đầu tiên mãn cấp kỹ năng lột da của Server XXXX, cũng là một người duy nhất hiện nay.
8 Xế chiều hôm đó Cố Xuyên đã một mình lẳng lặng tìm đến nương nhờ Thẩm Tích, lúc rời đi ánh mắt hơi phức tạp nhìn thoáng qua Tô Hạ. Tô Hạ căng khuôn mặt tươi cười, sau đó Cố Xuyên liền vội vàng bỏ đi.
9 Quả thật rất quen thuộc, thậm chí nói đúng ra, bọn họ thật ra vẫn chưa chính thức nói “Chia tay”. “Nga?” Thẩm Tích xem ra hứng thú, tay đỡ cằm tò mò nhìn Tô Hạ lại nhìn Chu Duệ Vũ, đột nhiên cười nói, “Em nhớ anh đã nói mình trước kia từng thích một người, không phải chính là tiểu Hạ của chúng ta đi?” Tô Hạ có chút bối rối ngẩng đầu, đối diện khuôn mặt chứa đầy ý cười của Chu Duệ Vũ, lại lặng lẽ liếc về phía Cố Xuyên, hàng kia mày nhíu lại thật sâu, cúi đầu ngắm nghía ngón tay mình, sau đó mặt không chút thay đổi đứng dậy, “Đồ ăn đưa lên đủ rồi tôi qua kia trước, lần sau nói chuyện tiếp.
10 Tô Hạ sau khi tỉnh lại cứ như chạy trốn rời khỏi khách sạn, tức khắc lao vào WC phòng ngủ, bắt đầu không ngừng xối nước lạnh. Dấu vết khắp nơi trên người, là kết quả Cố Xuyên hoặc cắn hoặc gặm hoặc mút.
11 Tô Hạ sau khi nhận được giấy thông báo thì đã thu dọn đồ đạc về nhà, ngoan ngoãn ở nhà đọc sách, thỉnh thoảng chơi game cặn bã một chút. Cậu cũng thi rồi, qua một thời gian còn phải tham gia phỏng vấn, phỏng vấn cậu cũng không phải thực lo lắng, có lẽ là vì hết sức tự tin.
12 Lúc Thẩm Tích mang theo Cố Xuyên xuất hiện trước mặt Tô Hạ, Tô Hạ chỉ cảm thấy một cơn hốt hoảng, thiếu chút nữa không đứng vững từ cầu thang lăn xuống, Cố Xuyên khẩn trương hề hề một phen lao vào giữ Tô Hạ, ánh mắt sáng long lanh tỏ ra vô tội chớp chớp.
13 [Người nào Không có ngực to] 【 Không có ngực to 】 bản nhân đã thật lâu thật lâu không online, cơ bản online là Mắt lớn nhỏ, hắn cài phần mềm tự động thao tác, cùng lúc chơi hai acc.
14 [Tiếp theo phần nóng bỏng của chương 9] “Này này này! ! Cậu muốn làm gì! !” Tô Hạ lần này thật sự sợ, người trước mắt hoàn toàn là không phải Cố Xuyên ngốc manh nhị hàng cậu quen thuộc, ngược lại toàn thân tản ra khí chất đáng sợ, nhất là ánh mắt của hắn, một bộ hung tàn gì kia.
15 Di động Cố Xuyên đặt ở trên bàn liên tục rung rung không ngừng, Thẩm Tích thật sự không thể nhịn được nữa, đứng lên hung hăng ném di động vào người Cố Xuyên, “Anh TM nghe điện thoại ngay cho ông đây! Vang lên nửa giờ rồi có để cho người ta ngủ hay không! !”.