21
Tới nửa đêm tuyết mới ngừng rơi.
Yêu Hồ được cẩn thận đặt trên giường, chăn vén bốn phía bao y vào giữa.
Ngón tay Cô Hoạch Điểu nhẹ nhàng điểm trên trán Yêu Hồ một cái, linh lực tinh khiết tràn vào, hô hấp của Yêu Hồ theo đó mà vững vàng hơn rất nhiều, ma văn trên người vẫn còn nhưng không khuếch tán nữa.
22 Khi tin tức Yêu Hồ buông bỏ danh các chủ Uyển Thiên Các, cùng người định mệnh quy ẩn núi rừng truyền tới, không khí lạnh lẽo giá rét của mùa đông vừa lui khỏi Hắc Dạ Sơn, anh đào sau núi vừa nở hoa, thường bị tiểu thần quan chạy lên bẻ một cành mang tới thần điện của Đại Thiên Cẩu, năn nỉ nhóm Nha Thiên Cẩu làm bánh anh đào, không quên đưa lên một phần cho Đại Thiên Cẩu.
23
Thanh Hành Đăng biết Yêu Hồ giấu một người trong lòng.
Người nọ năm đó cứu y từ trong rừng lá phong như lửa, giấu y trong phòng ngủ của mình, hay thổi sáo cho y nghe.
24
"A Đăng, xin ngươi đừng bao giờ nói cho Đại Thiên Cẩu đại nhân. " Trong trí nhớ, Yêu Hồ đứng ngược ánh đèn nói với nàng như vậy.
Y cúi đầu, chân không an phận mà đá một cục đá, không dám ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng bởi nghĩ tới người kia, mà nét mặt liền nhu hòa lại.
25
Đêm đến, quả nhiên trời đổ mưa to.
Vốn buổi đêm trong núi đã lạnh, mưa lớn trút xuống, khiến Đại Thiên Cẩu ướt từ trong ra ngoài, mái tóc vàng ướt nhẹp dính trên mặt khiến hắn vô cùng chật vật.
26
Mưa vẫn rào rào trút xuống, nhưng hai người đứng trước đại môn Hồ tộc chẳng ai muốn che dù.
Đại Thiên Cẩu nhìn bình lưu ly, muốn vươn tay ra chạm vào lại không dám.
27
Đại Thiên Cẩu nghe thấy tiếng nước chảy bên tai.
Hắn cố sức mở mắt ra, chỉ thấy bầu trời đen kịt, sương mù khắp nơi, không gian như bị hắt lên một màu đỏ chẳng lành.
28
Đại Thiên Cẩu lại tới Hồ tộc. Thân thể vừa khôi phục liền tới cầu kiến, không để ý tới lời can ngăn của đội hộ vệ.
So với lần trước, Hồ tộc dường như đã ra luật giới nghiêm hơn rất nhiều, trong rừng không còn bóng dáng bọn tiểu hồ ly chơi đùa nữa, chỉ thấy một đoàn người mặc trường bào xanh đậm, trên mặt mang mặt nạ hồ ly, tụm năm tụm ba ở trong núi, không biết đang làm gì.
29 Khi Đại Thiên Cẩu trở về Hắc Dạ Sơn đã là nửa đêm, sương đêm trên núi rất nặng, cảm giác mát lạnh đến rùng mình len lỏi qua từng lớp y phục, chạm tới da.
30
Hình như bởi vì trong núi khá tĩnh lặng, nên thời gian trôi chậm hơn bình thường một chút.
Nhưng mùa đông rồi cũng tới, thần điện Hắc Dạ Sơn lại thông cáo tứ phương đón nhận những đứa trẻ có tư chất để tuyển chọn thần quan, nhưng đây là lần đầu tiên Hắc Dạ Sơn không đưa các thần quan đi nơi khác nhậm chức.
31
Gió Bắc thét gào.
Đại Thiên Cẩu cả người lạnh lẽo trở về. Nhóm Nha Thiên Cẩu đều đã đi nghỉ. Cả tòa nhà yên tĩnh chẳng có tiếng người, chỉ còn có đèn lồng dưới hiên lung lay trong gió, dường như trong đêm đen chỉ có ánh sáng từ đây.