1 Nửa đêm, trên đường xá đô thị, đèn đường lập loè như thường, người đi đường cũng đã rất thưa thớt, chợt có mấy cỗ xe đi muộn vụt qua, gia tăng một ít âm lượng, nhưng đêm nay, trong hẻm nhỏ âm u, dấy lên một ít xôn xao, là thanh âm cước bộ hỗn độn đan xen, phức tạp còn có tiếng quát khẽ, tiếng vọng trong ngõ hẻm vắng vẻ, có vẻ cao vút dị thường.
2 Buổi sáng Trương Kiến Hiền mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, đầu đau muốn nứt —— đã thành quen, gần đây tâm tình càng lúc càng không tốt, ngực buồn bực khó chịu, sau khi tan ca thường xuyên đến quán rượu quen uống đến say khướt, ngay cả nói cũng không còn sức, mình đã làm những gì đều không nhớ rõ.
3 Từ lúc tên ôn thần trời giáng vào nhà tác oai tác quái, trong một ngày, Trương Kiến Hiền đã có không dưới mấy chục lần xúc động muốn gọi 110 cho quý cảnh sát thân yêu.
4
‘Xoảng’ một tiếng, Trương Kiến Hiền không cẩn thận đánh rơi bình lưu ly hôm qua lấy làm hung khí không thành nát vụn.
“… Xem ra, Tiểu Hiền Hiền chỉ là tiểu dã miêu, không thích chủ đề huyết tinh bạo lực a…” Tà tà cười, Kim Long nhìn chằm chằm Trương Kiến Hiền.
5 Ngày hôm sau, Trương Kiến Hiền đáng thương vẫn phải ở nhà hầu hạ Lão Đại hắc đạo trời giáng, không châm trà thì pha nước tắm, còn phải giặt ‘mớ giẻ’ Vĩ Tử cởi ra, chịu không nổi.
6 Như trước, ngủ thẳng đến nửa đêm, lại có người leo lên giường hắn, lúc này hắn không ngạc nhiên, chỉ cắn chặt răng, chỉ cần đối phương không quá phận, hắn cũng mắt nhắm mắt mở.
7
Sáng sớm, tinh thần phấn chấn thì nên làm việc, đột nhiên ra khỏi cửa lớn lại gặp trận đọ súng, còn bị lão đại hắc đạo đang trốn chạy bắt cóc, Trương Kiến Hiền thật khóc không ra nước mắt!
Càng khỏi nói hắn mua xe chưa được mấy tháng, chẳng những bị dùng làm công cụ bắt cóc mình, còn bỗng dưng lãnh mấy viên đạn, lúc đó nhân viên bán hàng con liên tục ca ngợi đèn pha chữ L, còn bộ cảm biến ánh sáng tự động, còn dáng xe đẹp, hiện tại… Một khối phế liệu!
Cũng có chút quá mức, dưới kỹ thuật lái xe ‘điêu luyện’ của người nào đó, sườn trước đã bị cạo sờn, vậy còn chưa tính, gã còn lấy xe đi đụng mô-tô, quay xe thì tiếng lốp xe ma sát với mặt đường thật ghê người, đồ đạc trước cửa nhà hàng xóm đều bị phá hư, bốn phía xe đều không còn lành lặn… Không dám nghĩ tới, đến lúc xe chạy ra đường lớn, tận mắt thấy lái xe kỹ thuật của người nào đó, muốn ngất!!
“Uy, anh!” Ôm chặt cặp táp trong tay, Trương Kiến Hiền hổn hển kêu: “Anh chạy nhanh như vậy làm gì? Không được… Sao lại vượt đèn đỏ? Anh muốn tôi nhận bao nhiêu giấy phạt đây?”
Vĩ Tử ngồi sau thay đại ca biện hộ: “Tiểu Hiền ca, không phải đâu, anh xem phía sau… Đầu thấp chút, có hai cái xe đuổi theo, Lão Đại đang nghĩ cách cắt đuôi chúng…”
Trương Kiến Hiền rùng mình, cúi người quay đầu, nhìn xuyên qua kính xe phía sau, phát hiện dù xe chạy đặc biệt nhanh, nhưng vẫn nhìn thấy hai bóng xe đuổi theo phía sau.
8
Trương Kiến Hiền ngơ ngác nhìn di động của mình, cái gì mà nhường nhịn vì lợi ích toàn cục tất cả đều ném lên chín tầng mây.
“Anh thật quá đáng! Anh muốn bắt tôi đi đâu? Nói cho anh biết, nhà tôi đã sớm cắt đứt quan hệ với tôi, sẽ không vì tôi trả tiền cho anh!” Nghiêng đầu, giữ chặt cặp táp của mình, giống như chết đuổi bám lấy miếng gỗ, đốt ngón tay đều trắng bệch.
9 Đường Kim Long đi cũng không còn nhiều kỳ quái, trước là đi qua một vườn đào, sau là một đường hầm xuyên qua núi, đến Nghi Lan, ở đó đổ thêm xăng, ăn bát mỳ, mới lại rẽ đông rẽ tây lên núi.
10 Lúc này một người phụ nữ xinh đẹp từ phòng trong đi ra, xem ra hoà nhã dễ gần, cô thấy Kim Long cùng Trương Kiến Hiền, lập tức mắng: “Ai da, đây không phải Kim Long sao? Ông xã, khách ướt đẫm rồi kìa, trước để họ đi tắm rửa cái đã, thay bộ quần áo rồi ăn cơm.
11 Vợ chồng Mục gia có một người con trai, vì tiện đi học, nên một mình sống trong nội thành, không ở trên núi, cho nên phòng nó đương nhiên được sung làm khách phòng, cho hai vị khách từ Bắc Bộ ngủ tạm.
12 Trương Kiến Hiền muốn mở miệng châm chọc nhưng không thể, làm thế nào thoát khỏi tên tử sắc long này? Kế tiếp, thứ cực đại của Kim Long bất ngờ tiến vào.
13 Trương Kiến Hiền thật sự ngủ đến giữa trưa mới rời giường, bên người không còn ai, hắn ngồi dậy, phát hiện thân thể mình trần trụi, nhớ lại đêm qua, ngẩn người.
14 Trương Kiến Hiền phát hiện bộ dạng mị mị của Kim Long, đang muốn chế giễu gã, hai tròng mắt lại ngắm đến vết cắn thật sâu trên bả vai đối phương, là lúc hắn tình dục dương cao, vì không muốn kêu lên mà tàn nhẫn cắn xuống tạo thành kết quả.
15 Theo Kim Long xuống xe, Trương Kiến Hiền có chút bất an, một đám huynh đệ tuổi còn trẻ lại hung thần ác sát, ánh mắt bất chính lại kinh khủng, nghĩ lại, Vĩ Tử gặp ở Đài Bắc xem ra bình thường hơn nhiều.
16
Nghe được nam thanh cúi đầu mà nói: “Ngọc tỷ, như vậy có được không? Công nhiên đối nghịch Lão Đại, nếu truyền ra, chúng ta chịu trừng phạt rất nặng. ”
Quả nhiên là Ngọc Linh Lung, cô đang đứng ở đầu giường, lầm bầm nói: “Dù sao ta cũng là đại tỷ của Vân Dật hội, mấy đứa ngay cả lời ta cũng không nghe sao? Kim Long nếu trách cứ, mấy đứa cứ nói là do ta!”
“Nhưng, Lão Đại hình như có ý khác với Tiểu Hiền ca…” Một khác nói thanh âm nói.
17 Một hồi náo loạn khôi hài kết thúc, Trương Kiến Hiền nằm tại một bệnh viện tư lớn ở nội thành Đài Nam, đơn độc trong phòng bệnh cao cấp, sở dĩ được đối xử như vậy, vì cha mẹ có tiền có thế của hắn được cảnh sát báo tin, khẩn cấp dìm tin tức, lại tống hắn đến bệnh viện do họ hàng mở.
18 Tiếng gọi xa lạ, Trương Kiến Hiền kinh ngạc mở mắt, đứng dậy, một người khoác áo blouse trắng ngại ngùng đứng ngoài cửa, thân hình cao lớn, tóc có chút thưa thớt.
19
Bỏ việc một tuần, Trương Kiến Hiền trở lại công ty.
Chuyện hắn bị xã hội đen bắt cóc về Đài Nam, do cảnh sát khi tra án tiết lộ, đã truyền khắp công ty, cho nên, tổng giám đốc cũng không dám trách cứ hắn.
20
Kim Long thế nào lại không nói lời nào? Đừng có làm người ta thấy áp lực như vậy… Trò chuyện đi? Đừng chỉ phả nhiệt lên mặt Trương Kiến Hiền hắn…
Kết quả, lên tiếng trước lại là Vĩ Tử.