1 Xuyên việt là một chuyện thần kỳ gì đó mà Lục Thanh chưa bao giờ nghĩ nó sẽ phát sinh ngay tại trên người mình. Mà nếu không phải xuyên việt, thì làm sao giải thích những gì trước mắt hắn đây.
2 “Đứa nhỏ Lục Thanh này thật sự là không hiểu chuyện, đến giờ này mà vẫn chưa có mặt, nếu qua giờ tốt thì làm sao được?”
Một chân Lục Thanh vừa bước vào đại môn thì nghe giọng một nữ nhân có tuổi nói như thế.
3 Phương đông vừa sáng.
Luồng ánh sáng đầu tiên của ngày mới chiếu xuyên qua khung cửa sổ vào bên trong phòng. Lục Thanh vẫn còn đang bị vây trong một trạng thái mơ màng thì nghe được bên ngoài có tiếng người gõ cửa.
4 Mực nước đen đặc thoáng cái lấp đầy trang giấy Tuyên Thành, từng câu từng từ, Lục Thanh viết cực kỳ nghiêm túc. Kiếp trước hắn xuất thân là luật sư, đối với việc viết các bản hiệp nghị đã vô cùng thuần thục, cho nên trong một khắc ngắn ngủi, hắn đã viết xong hai phần hiệp nghị đoạn tuyệt quan hệ.
5 Dòng nước trong veo đổ vào trong cổ họng, nháy mắt liền giảm bớt cơn khát. Không cần cẩn thận nhấm nháp cũng đều có thể cảm giác được nước này rất ngọt lành ngon miệng, khiến cho Lục Thanh không thể khống chế mà tiếp tục uống hết.
6 “Ngoan, Bảo Bảo thả ta xuống dưới trước. ” Lục Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Nguyên, sau đó ôn nhu như nước nói với Tiểu Ngốc Tử.
Tiểu Ngốc Tử nghe được thanh âm của Lục Thanh, khuôn mặt lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn đến cực điểm, vội vàng nghe theo chỉ lệnh của Lục Thanh, thả hắn xuống đất.
7 Huyện Phương Lâm tuy rằng là một thị trấn nhỏ, thế nhưng rất nổi tiếng về mỹ thực. Bên trong thị trấn có rất nhiều tửu lâu san sát nối tiếp nhau, có rất nhiều người không ngại xa vạn dặm mà đi đến huyện Phương Lâm để thưởng thức mỹ thực.
8 Thực Vi Thiên mang đồ ăn lên rất nhanh, đương nhiên điều này cũng có quan hệ đến việc tửu lâu không có bao nhiêu khách hàng. Lục Thanh đang cùng Tiểu Ngốc Tử nói chuyện thì tên tiểu nhị hay nói kia cũng đã bưng cái đĩa đi tới.
9 Tiểu Ngốc Tử tỉnh xong thì cũng không ngủ lại được. Y trợn to mắt nhìn nóc nhà trụi lủi, chớp mắt vài cái, sau đó rốt cuộc không chịu nổi tính tình ham chơi mà lặng lẽ bò dậy.
10 Lục viên ngoại tuy là chán ghét Lục Thanh, nhưng không thể phủ nhận huyết mạch Lục Thanh mang trong mình là của Lục gia. Nay Lục Nguyên đã mất đi năng lực sinh dục, bản thân hắn thì tuổi tác đã cao, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Lục gia cứ như thế mà đoạn tử tuyệt tôn? Tuy nói giờ phút này, tình huống của Lục Nguyên là không rõ, còn chưa thể kết luận hắn có thật sự mất đi năng lực sinh dục hay không, nhưng Lục viên ngoại là gia chủ của Lục gia, cho nên hắn không thể mạo hiểm được.
11 Lục Thanh nắm chặt hai tay, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh. Chuyện cho tới nước này thì hắn tất yếu phải thừa nhận là hắn đã quá mức chủ quan, cho nên mới tạo thành quả đắng hôm nay.
12 Thực Vi Thiên từng đứng đầu trong giới mỹ thực ở huyện Phương Lâm, nhưng bởi vì một lực lượng mới quật khởi mà bị suy sụp đến nay. Nếu không phải Lục Thanh có trong tay mấy thứ kỳ diệu kia, thì việc Thực Vi Thiên biến mất là nhất định.
13 Sau khi nhắc nhở tiểu ngốc tử không được đánh chủ ý vào hồ lô nữa, Lục Thanh liền cầm hồ lô thần kỳ kia lên quan sát cẩn thận.
Dựa vào nhãn lực hiện tại của hắn, căn bản không nhìn ra chỗ độc đáo của hồ lô này, nhưng hắn lại ngẫu nhiên biết được công dụng của hồ lô, loại cảnh ngộ này đúng là không thể nói rõ ràng được.
14 Sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên Vương Hán mang theo vài nam tử trong thôn đến gõ cửa. Lục Thanh từ sớm đã giúp Tiểu Ngốc Tử thay quần áo, sau đó đi nấu nước nóng.
15 Lục Thanh quay đầu tìm trong điếm:“Lão bản ở nơi nào?”
“Lão bản đang nghỉ ngơi trong phòng, ngươi ở chỗ này chờ, ta đi gọi lão bản đến. ”
Tiểu nhị buông ấm trà trong tay xuống, dùng tốc độ nhanh như chớp mà chạy đi, không qua bao lâu thì thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở bên trong Thực Vi Thiên.
16 Khi Lục Thanh còn ở hiện đại, hắn thuần túy là người phương bắc. Khẩu vị của hắn rất nặng, hắn thích ăn cay, cho nên khi đến mùa đông rét lạnh, lẩu liền trở thành lựa chọn hàng đầu của hắn.
17 “Bảo Bảo ngoan, để ta nhìn xem tình trạng của tiểu lão hổ này. ”Lục Thanh vươn tay muốn ôm tiểu lão hổ đang bị thương từ trong tay Tiểu Ngốc Tử, nhưng hắn lại nhìn thấy trong mắt y lại có chút chần chờ.
18 Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi từ núi Thanh Vân xuống hấp dẫn không ít chú ý. Khi đi trên đường cái có chút náo nhiệt ở huyện Phương Lâm, các thôn dân ở thôn Bạch Hổ hơi có chút hưng phấn.
19 Lẩu là một loại mỹ thực truyền thống, có lịch sử dài lâu, rất được yêu thích ở phương Bắc. Khi Lục Thanh đến thế giới này liền cảm giác được khí hậu rét lạnh dị thường, vương công quý tộc tất nhiên là không cần lo lắng, thế nhưng dân chúng phổ thông lại là chịu không nổi thời tiết rét lạnh này, mùa đông hàng năm luôn là mùa có nhiều người chết nhất.
20 Huyện Phương Lâm chỉ là một thị trấn nhỏ ở phía bắc của Tây Lưu Quốc, nhưng về phương diện mỹ thực lại rất phát triển, luôn làm người ta chú mục. Đương nhiên, đây là nói giữa huyện này với huyện kia.