41 Sau một trận tuyết lớn bao trùm toàn bộ huyện Phương Lâm. Thế giới trắng nõn một mảnh, phảng phất giống như tất cả những âm u cùng dơ bẩn đều bị trận đại tuyết này chôn vùi hết.
42 Nghe xong đề nghị của Lục Thanh, các trong lòng lão bản chợt lóe lên cùng một câu — Lục Thanh quả nhiên là con ruột của Lục viên ngoại. Nhớ năm đó, tửu lâu Lục gia có đại trù Hải Thiên giúp, nhanh chóng quật khởi ở huyện Phương Lâm, cũng đánh loại chủ ý này.
43 Lục Thanh nghe Tiểu Ngốc Tử nói những lời này, vội vàng đem bát lấy ra chỗ khác.
“Nếu Bảo Bảo cảm thấy ngán chân gà thì uống chút canh trước được không?”
Lục Thanh đã cố ý để thêm nhân sâm vào trong canh để giúp Tiểu Ngốc Tử bồi bổ thân thể, mà nước để nấu canh gà tất nhiên cũng có nhỏ thêm vài giọt linh tuyền trong hồ lô, canh gà vừa ngon lại vừa có giá trị dinh dưỡng cao.
44 Đúng như dự kiến, địch nhân thật sự cường đại, thế nhưng là trượng phu của Tiểu Ngốc Tử, Lục Thanh tuyệt đối sẽ không lùi bước. Cho dù người mang Tiểu Ngốc Tử đi là cha ruột thì cũng không thể! Lục Thanh biết như vậy thực ích kỷ, nhưng nếu xét đến việc Tiểu Ngốc Tử có thể không lưu lại bên người của hắn thì Lục Thanh triệt để nóng nảy.
45 Tiên dược trong truyền thuyết.
Lục Thanh siết chặt hồ lô trong tay, thanh âm trầm xuống:“Như thế nào gọi là trong truyền thuyết?” Chẳng lẽ thế giới này thật sự có tiên nhân?
Hiện tại Lục Thanh mới cảm giác, thế giới này tuyệt đối không đơn giản như hắn tưởng tượng, hắn tuy rằng biết hồ lô trong tay mình là một loại bảo vật, nhưng không biết nên ứng dụng như thế nào.
46 Sau khi Lục Thanh có được công pháp, lập tức bảo Hồ Điệp lấy đến một hồ lô bình thường khác, sau đó dùng linh dịch đổ đầy cái hồ lô kia, sau đó giao cho Hồ Điệp.
47 Thương thế đã khôi phục, vào buồi chiều cùng ngày, Lục Thanh liền đi tìm Tần Hải. Trước kia Tần Hải chính là chưởng quầy của Thực Vi Thiên, hiện tại cũng hỗ trợ quản lý mấy chi nhánh khác, nếu Lục Thanh đi, áp lực trên vai Tần Hải sẽ lớn hơn rất nhiều.
48 Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt, trời mùa đông rét buốt thấu xương lặng yên rời đi, khắp nơi trong triều Tây Lưu xuân về hoa nở. Tại cửa thành phía đông ở kinh thành phồn hoa nhất triều Tây Lưu, mỗi ngày đều có vô số người xếp hàng vào thành.
49 Ngôn Phi có hứng thú nhìn Lục Thanh, cười nói:“Nga? Có chuyện gì trước nói nghe xem?”
“Đương nhiên là chuyện tốt. ” Lục Thanh định liệu trước nói:“Trong tay ta có một vài loại đồ ăn mới phát hiện, Trạng Nguyên lâu cùng ta hợp tác, tự nhiên là kiếm không mệt.
50 Tuy nói Trạng Nguyên lâu đã kín người, thế nhưng Tiểu Ngốc Tử lại là thế tử của Phong vương phủ, y muốn ăn lẩu, tự nhiên sẽ có người tự nguyện nhượng ra chỗ ngồi.
51 Phong vương nóng giận, vỗ bàn,“Không có khả năng!”
Vừa dứt lời, cái bàn gỗ lim bị chụp thành vụn nhỏ, nồi lẩu trên bàn tất nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.
52 Phong vương ít nhất đã là bát giai cao thủ, Lục Thanh căn bản không có khả năng ngăn chặn một kích mà đối phương dùng toàn lực. Nhưng mà Lục Thanh lại chặn, thậm chí sau khi chịu chưởng đầu tiên thì lông tóc vô thương.
53 Dưới sự trị vì của hoàng thất Tây Lưu, nhiều năm qua dân chúng an cư lạc nghiệp, sinh hoạt cũng tương đối giàu có sung túc. Nhớ ngày đó tại huyện Phương Lâm, đầu đường cuối ngõ đều không gặp qua người áo rách quần manh hay ăn không no bụng, nay đi đến kinh thành phồn hoa này, càng là nhìn thấy mỗi người mặt mày hồng hào, xuyên kim mang ngân.
54 Vào buổi tối, Lục Thanh quả nhiên tự mình xuống bếp làm thịt thỏ nướng mà Tiểu Ngốc Tử thèm đã lâu. Mang theo thoang thoảng mùi hương của hoa quả được nướng trên than củi, cả một con thỏ lớn được xoát mật ong cùng linh tuyền, tản mát ra từng trận hương khí.
55 Tiểu Ngốc Tử vừa nghe phu quân muốn đi, lập tức liền buông bữa sáng trong tay xuống, lảo đảo tính toán theo Lục Thanh cùng đi. Trước đây, khi còn ở huyện Phương Lâm, mỗi lần Lục Thanh đàm sinh ý đều sẽ mang theo Tiểu Ngốc Tử.
56 Hồng sắc đại biểu cho vui vẻ phủ đầy mọi góc trong Phong vương phủ. So với trận hôn lễ đơn sơ lúc trước thì hôm nay phô trương quả là vô cùng đại khí cùng trang trọng.
57 Lục Thanh cùng người trong vương phủ cơ hồ xem Tiểu Ngốc Tử như là oa nhi mà phủng trong lòng bàn tay, vậy mà vẫn không tránh khỏi có người dám làm chuyện phiêu lưu.
58 Giống như một chiếc thuyền nhỏ đơn côi phiêu bạc trong một đại dương mờ mịt. Không có đường lui, cũng không có đường tiến về phía trước. Đột nhiên một trận cuồng phong gào thét thổi, trong nháy mắt tất cả bị nước biển bao phủ, nhưng sau đó chiếc thuyền lại kiên cường mà tiếp tục đi về phía trước.
59 Thời tiết cuối tháng tám chính là khô nóng dần dần rút đi, gió thu từ từ thổi tới. Tiểu hài tử sinh ra vào loại thời tiết này có thể nói là không thể tốt hơn.