1 Editor: Tử Diệp
"Ai da" Ngải Vi vỗ thấp trán một tiếng, trợn mắt vừa thấy: Gì đây, chẳng phải mình gặp một trận rung chuyển thì vào trong kiệu. Phản ứng đầu tiên, đây là thế nào? Sao lại ở chỗ này? Nàng nhớ rõ mình đi leo núi, không cẩn thận rớt xuống vách núi.
2 Editor: Tử Diệp
Cứ như vậy, bất tri bất giác đi vào nơi này đã một tháng, mỗi ngày trừ bỏ ăn nhậu, chơi bời, ngây ngốc tại trong phòng, người gọi là phu quân Vương gia căn bản không biết lớn lên như thế nào.
3 Editor: Tử Diệp
Chui vào đám người vừa thấy, mới biết được nguyên lai có một vị lão phụ nhân nằm trên mặt đất, không biết sao lại thế này? Vừa hỏi mới biết, nguyên lai là đi tới đi tới té xỉu!
"Nhanh tránh ra, ta nhìn xem" Ngải Vi hét to, rất nhiều người chừa ra con đường, để nàng đi vào.
4 Editor: Tử Diệp
Lần ngắn ngủi tiếp xúc đối với Ngải Vi mà nói, chỉ một việc ngoài ý muốn ngẫu nhiên gặp được. Lại không nghĩ đến, về sau sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc cùng kỳ ngộ! Nhưng mà một màn này, cũng cách đó không xa trong phòng một tửu lầu có người thấy được.
5 Editor: Tử Diệp
Ban đêm, ngôi sao lấp lánh, trên bầu trời treo một vòng tròn ánh trăng. Ngải Vi ghé vào bên cửa sổ thở dài: Ngẫm lại, lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên có ý trí thưởng thức ánh trăng đâu! Ở hiện đại không phải vì học tập, chính là vì giải phẫu, căn bản không thời gian kia.
6 Editor: Tử Diệp
"Đáng chết, ai cho ngươi chạm vào ta" Chính hoảng hốt, bỗng nhiên nghe được một tiếng hét. Vừa thấy, nguyên lai tên yêu nghiệt kia tỉnh, tay chính bắt lấy tay Ngải Vi vuốt mặt hắn!
"Ách, ngươi.
7 Editor: Tử Diệp
Theo ảnh ánh trăng, bỗng nhiên Ngải Vi mới phát hiện, chính mình bởi vì vừa rồi đỡ Nam Cung Dục, hiện tại còn ngồi dưới đất, hơn nữa hắn cũng còn dựa vào trên người nàng.
8 Editor: Tử Diệp
Trong nháy mắt, ba ngày qua đi. Ngải Vi mỗi ngày ngốc tại phòng, chưa từng ra ngoài, nàng đang nghiên cứu vì sao độc tố lại kỳ quái? Nhưng không tìm thấy.
9 Editor: Tử Diệp
"Thế nào, đã tra được chưa?" Dương Quý hỏi nam tử đứng ở trước mặt hắn.
"Hồi tướng quân, tại hạ đi theo sau bọn họ, phát hiện bọn họ cuối cùng hướng cửa sau của phủ Vương gia đi vào" Nam tử cẩn thận mà đáp lại.
10 Editor: Tử Diệp
Sau khi Ngải Vi đổi quần áo thì đi vào đại sảnh, chỉ thấy Nam Cung Dục ngồi ở trên chủ vị, toàn thân tản ra khí chất cao quý cùng thanh lãnh, thanh nhàn mà uống trà.
11 Editor: Tử Diệp
Trải qua lần sự kiện kia, Thượng Quan Ngải Vi có thể nói như cá gặp nước; chẳng những có thể ở trong phủ tự do đi lại, trừ bỏ hai cái “Cấm địa”, còn có thể quang minh chính đại đi ra ngoài.
12 Editor: Tử Diệp
Cứ như vậy, Ngải Vi thoải mái mà mua y quán, cùng Lưu lão và người trong tiệm nói chuyện. Nàng chỉ đứng phía sau màn, bình thường khám vẫn là người trong tiệm làm, trừ phi có chuyện giải quyết không được, cho người tìm đến nàng đi.
13 Editor: Tử Diệp
Đối với việc Thượng Quan Ngải Vi giải thích, Nam Cung Dục tuy rằng có chút hoài nghi, nhưng cũng không truy vấn nhiều, điều này làm cho Ngải Vi nhẹ nhàng thở ra! Nói giỡn, nếu hắn thật sự vẫn luôn hỏi, thật không biết như thế nào phải giải thích đâu.
14 Editor: Tử Diệp
Thoáng qua mấy ngày, Ngải Vi mỗi ngày đều đến y quán, ngẫu nhiên giúp trong tiệm làm chút chuyện, cũng coi như đối y quán có phụ trách.
15 Editor: Tử Diệp
Liếc mắt một cái nhìn lại, hồ nhỏ cong cong mở rộng thành biển rộng vô biên, bầu trời xanh, nước gợn lân lân, liếc mắt nhìn không đến cuối, cây liễu bên bờ biển theo gió lay động, tơ liễu sôi nổi, bay múa đầy trời, bên cạnh rất nhiều du thuyền đậu, cảnh tượng hiện lên thật đẹp.
16 Editor: Tử Diệp
"Ngươi, ngươi, ngươi là. . . " Ngải Vi đương nhiên không biết thân mình ướt đẫm, nhìn bọn họ rời đi, xoay người cũng muốn trở về. Chỉ là không nghĩ tới vừa lúc trượt ngã ở trên người Triệu Duyên, quần áo nàng bị ướt cũng dính vào thân.
17 Editor: Tử Diệp
Lúc Ngải Vi mặc xong quần áo, từ bức bình phong đi ra, nhìn Nam Cung Dục chắp tay đứng trước cửa sổ, tóc đen rũ xuống, toàn thân tôn quý ưu nhã, giống như đang suy tư!
"Vương gia, tìm ta có việc sao?" Ngữ khí Ngải Vi có chút thiện hỏi.
18 Editor: Tử Diệp
“Vì sao lại đột nhiên hạn chế tự do của ta. ” Sáng sớm vừa ra ngoài, kết quả nghe thấy lệnh cấm ra cửa, sợ nàng lén đi ra ngoài, cư nhiên cử thị vệ canh cửa sau.
19 Editor: Tử Diệp
Mấy ngày sau,
Ngải Vi ở lại trong phủ mấy ngày này, tổng quan ở trong phòng nghiên cứu một ít dược, có thể nói vội đến mất ăn mất ngủ, nhưng ai cũng không biết nàng làm cái gì… Ngay cả Tiểu Tĩnh trừ bỏ đưa cơm tiến vào nhìn nàng, thời gian khác căn bản ngay cả bóng dáng cũng chưa nhìn thấy!
“Tiểu thư, tiểu thư, Vương gia bảo người lại đây hỏi, ngươi chuẩn bị chưa, có thể ra cửa.
20 Editor: Tử Diệp
“Uy, uy, cứ như vậy đi sao? Cửa hàng có thể có việc hay không? Ta còn không có…” Ngải Vi vừa đi vừa quay đầu lại nhìn cửa hàng, hiển nhiên đối với Nam Cung Dục lôi nàng có ý kiến, nàng còn không cùng nàng ta nói rõ ràng đâu, đương nhiên cũng không nghĩ liên lụy chưởng quầy vô tội nha!
“Ngươi thật rắc rối, có ai dám trêu Dục Vương phủ sao?” Khóe môi Nam Cung Dục run rẩy, gõ trán Ngải Vi, bất đắc dĩ mà nhìn nành bình thường thực khôn khéo mà hiện tại lại rất mơ hồ.