1 "Chú ơi, chào chú ạ! Cháu có thể chụp chú một tấm hình được không?" Cô bé đầu đội mũ lưỡi trai tay cầm chiếc máy ảnh cơ, trên lưng đeo túi ba lô du lịch cao cỡ chừng ngang một người.
2 Mặt lạnh kiên định, đường nét góc cạnh rõ ràng, sở hữu làn da màu nâu sẫm, dáng người nhìn vô cùng khỏe mạnh. Anh chàng quân nhân này chẵng những không xấu mà còn rất khôi ngô, hơn nữa trông rất ngầu gần như có thể so với người mẫu nam trên tạp chí.
3 Thân hình mảnh khảnh như cây gậy trúc của Úc Tử Duyệt đứng lung lay không vững. Còn có điệu bộ một chân chấm đất một chân không chấm, cộng thêm khí thế của dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực như muốn cãi lộn kia đã làm cho Lục Khải thiếu chút nữa phải bật cười ra tiếng.
4 Editor: TiêuKhangĐiệu bộ hung dữ không khuất phục ấy khiến cô càng thêm tràn đầy sức sống và tinh thần vô cùng phấn chấn. Lúc này, rầm rộ tiếng bước chân chỉnh tề âm vang có lực vang lên cuốn theo từng trận cát bụi tung bay.
5 Editor: TiêuKhang"Úc Tử Duyệt! Cậu hung dữ như thế, mai này còn ai dám cưới cậu đây?” Trong loa điện thoại vang lên lời nhạo báng của Lệ Mộ Phàm cũng chính là oan gia đối đầu một mất một còn với cô từ nhỏ đến lớn, Úc Tử Duyệt tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ sẵn giờ phút này lại càng đỏ hơn.
6 Editor: TiêuKhang"Anh hai à, tôi. . . Tôi đi ngoài mà anh cũng muốn đi theo hả?” Úc Tử Duyệt vừa định chạy trốn nhưng thấy Lục Khải cứ đuổi theo mình, cô nhanh nhẹn núp ở phía sau một tảng đá lớn làm bộ muốn cởi quần ra, chỉ ló lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về hướng Lục Khải hét lớn.
7 Editor: TiêuKhang"Ai bảo cô tới đây?” Bỗng Lúc này, vang lên một giọng quát thật to, Úc Tử Duyệt cảm thấy mình như đang bị tập kích, đột nhiên cổ áo bị người từ phía sau túm lại, cả người gần như là được ai đó nhấc bổng lên! Sau đó cô chợt thấy trên đầu tối sầm lại, như có thứ gì đó đè nặng lên!"Vương Đại Hải! Lôi cô gái này ra ngoài cho tôi!” Tiếng quát to ấy lại vang lên.
8 Editor: TiêuKhangSau đó, các cấp lãnh đạo đến thị sát khu vực gặp nạn, Úc Tử Duyệt và một đám "Tạp vụ" bị đưa đến Thanh Trường làm người tình nguyện cả ngày, cô sức cùng lực kiệt ngồi ở bên lề đường, các bạn đồng hành khác nói muốn tìm nơi nghỉ lại, cô không đuổi theo.
9 Editor: TiêuKhang"Á. . . . . . Không chịu nổi nữa, đau đầu quá, tôi muốn ói quá! Này chú, chú lái xe kiểu gì vậy?” Trở lại nơi đóng quân, Lăng Bắc Hàn vừa mới dừng xe, Úc Tử Duyệt liền nhảy xuống xe ngồi chồm hổm nôn thốc nôn tháo.
10 Editor: TiêuKhangĐợi nước sôi chuyển sang ấm, anh dùng muỗng đút cho cô uống từng thìa một, bị tràn ra thì anh lau đi. Cô cũng phối hợp đưa đầu lưỡi mềm mại liếm đi ướt át trên môi.
11 Editor: TiêuKhang"Kêu la cái gì!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng quát, đặt hộp cơm lên bàn. Hai tay len lén mở ra, không biết trong lều đã sáng trưng từ lúc nào.
12 Editor: TiêuKhangMới vừa vào lều, thấy một bồn nước lớn màu xanh đặt ở giữa, sương mù mờ mịt từ bên trong bốc lên, bên cạnh còn có một thùng nước màu xanh cũng đang bốc hơi nóng, bên trong có một chậu rửa mặt bằng thép màu vàng.
13 Editor: TiêuKhangLăng Bắc Hàn cất bước đi lên, Úc Tử Duyệt theo bản năng lùi lại phía sau, lo sợ anh làm gì đó với mình! Đêm hôm khuya khoắt, đường đường một người đàn ông cao lớn như anh muốn làm gì với cô cô cũng không có cách nào chống cự.
14 Editor: TiêuKhangỐi! Mất mặt quá!Không ngờ lại có thể gặp được anh lính thật thà đáng yêu này! Úc Tử Duyệt cảm thấy rất xấu hổ, lần trước mình đúng thật là đã lừa anh ta! Không giống như Lăng Bắc Hàn, trong lòng cô cảm thấy hổ thẹn khi đã lừa gạt một anh lính dễ thương và đàng hoàng như thế này!Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển một vòng, Úc Tử Duyệt cười khúc khích nhìn Lục Khải, "Ha ha.
15 Editor: TiêuKhangThân thể nhỏ bé vì tiếng còi vang vọng này mà chấn động giật nảy người lên như lần trước!Không phải là ông chú già đó chứ?Úc Tử Duyệt thầm hô to không ổn, mặc dù biết là hiểu lầm anh, nhưng mà lúc này muốn cô bỏ hết mặt mũi nhận lỗi với anh ta thì thà cô bỏ chạy cho xong!"Định đi đâu?" Lăng Bắc Hàn không ngờ nhóc con này trời vừa mới sáng đã muốn chuồn êm rồi, trầm giọng quát lên với bóng lưng cô.
16 Editor: TiêuKhangHơn một tháng sau. . . . . Trên con phố Lhasa cực kỳ náo nhiệt. Trước một cửa hàng bán bánh ngọt có mấy cô gái dân tộc Uighur đang mua bánh ngọt.
17 Editor: TiêuKhangCảnh sát giao thông đi đến nhìn thấy Lăng Bắc Hàn ngay lập tức hành lễ. Lăng Bắc Hàn cũng đứng nghiêm chào lại cảnh sát giao thông, báo cáo lại chuyện vừa mới xảy ra.
18 Editor: TiêuKhangQuán ăn không lớn, cũng không phải là nhà hàng cao cấp gì, nhưng điều kiện trong quán cũng coi như lịch sự. Lúc gọi đồ ăn, Lăng Bắc Hàn đưa thực đơn cho Úc Tử Duyệt ngồi ở đối diện, cho cô tự mình chọn để xứng với tiêu chuẩn 200 tệ.
19 Editor: TiêuKhangDưới ánh đèn đường, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, quần jean màu tối đẹp trai như sao điện ảnh trong phim, tay trong tay với một cô gái dáng người nóng bỏng xinh đẹp đang đi từ từ đến chỗ họ.
20 Editor: TiêuKhang"Biến thái!" Vừa vào cửa, Úc Tử Duyệt vội vàng buông cánh tay Lăng Bắc Hàn ra, thở phì phò để ba lô xuống mắng. Trong đầu hiện lên hình ảnh Lệ Mộ Phàm ôm cô gái đó.