1 Thời điểm chưa vào hạ, Tĩnh Ngôn đi học mẫu giáo. Ngồi ở trên cầu trượt, Phương Tĩnh Ngôn đã trải qua năm đầu đầu tiên học ở mẫu giáo. Bởi vì tuổi quá nhỏ, dưới sự đề nghị của cô giáo, cô nhóc lại học thêm một năm lớp mầm nữa.
2 Cuộc thi từ tiểu học lên sơ trung rốt cuộc đã kết thúc rồi, Phương Tĩnh Ngôn luôn bị ép trong đường ranh giới về điểm số cuối cùng cũng lọt vào được trường điểm nhưng ở top chót.
3 Mặc kệ là sandwich ăn ngon thế nào, dù cho bên giữa nó có kẹp một miệng thịt rồng đi chăng nữa, sau khi ăn liên tiếp một tuần lễ, dù người không kén ăn cũng sẽ cảm thấy ngấy.
4 Ngày Phương Tĩnh Ngôn cưỡi chiếc xe đạp hiệu Hải Đạt Man màu đỏ thẫm, phía sau lưng đeo chiếc thùng màu xanh đi học để đền cho Ngô Hồng Phi, cũng chính là ngày thi.
5 Mùa tuyết rơi qua đi thì là bước vào năm mới. Nhà Phương Tĩnh Ngôn hàng năm trước khi tết đến đều sẽ hấp mười mấy lồng bánh bao và màn thầu, năm nay cũng không ngoại lệ.
6 Những ngày nghỉ đông cuối cùng của Diệp Tử Hàng thật lắm phiền toái. Người bạn nhỏ Diệp Thanh Thanh từ sau khi quen thân với Phương Tĩnh Ngôn liền dọn đến ở tại nhà cậu, quyết không đi.
7 Để đón tiếp cháu gái, buổi tối Dì Tĩnh Ngôn chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn. Phương Tĩnh Ngôn bưng bát, định bụng phen này phải tự mình đối đãi thật tốt với cái bao tử của mình, vừa giơ chiếc đũa nhắm đến miếng sườn non trơn bóng, không ngờ Dì liền gắp miếng sườn đó bỏ vào chén cơm của Trang Viễn.
8 Mỗi người con gái đều sẽ có ít nhất một cô bạn tri kỉ, Phương Tĩnh Ngôn cũng không ngoại lệ. Bạn thân hồi tiểu học, bạn thân hồi sơ trung, lại đến trung học, bên người luôn có hai ba người bạn cực kì thân thiết.
9 Diệp Tử Hàng và Ngô Hồng Phi sẽ trở thành bạn tốt, Phương Tĩnh Ngôn có chút suy nghĩ không thông. Rõ ràng hai người đó đều là kiểu người ít nói sống nội tâm, lại trở thành tri kỷ, hận không gặp được nhau sớm hơn nữa.
10 Phương Tĩnh Ngôn nín thở, trái tim đập như nước rút. Cô không biết mình tại sao lại muốn trốn vào phía sau thân cây, cũng không biết vì sao lại khẩn trương như vậy, càng không hiểu tại sao ánh mắt mình cứ dán chặt vào bóng dáng hai người đang đứng nói chuyện dưới ánh đèn kia.
11 Tháng năm là mùa trăm hoa đua nở, dù là Giang Nam hay là Giang Bắc, trong không khí đều tràn ngập hương thơm làm cho người ta giống như mới được đi ra từ lò xông hương, thơm ngát.
12 Diệp Tử Hàng mang theo Tú Cầu đi rồi, cảm xúc trong Phương Tĩnh Ngôn sa sút, tinh thần hoảng hốt. Tô Viên Viên đương nhiên nhìn ra sự tình không đúng, cô cũng không trực tiếp hỏi thẳng Phương Tĩnh Ngôn chân tướng sự tình ra sao, chỉ ôn nhu lau nước mắt cho cô em gái, lại vội đem chậu nước ấm cho cô rửa mặt, đi rót cốc nước ấm cho cô uống.
13 Bạn Phương Tĩnh Ngôn của chúng ta, nếu thích một quyển sách, sẽ đọc đi đọc lại. Nếu thích một bài hát nào đó, sẽ nghe đi nghe lại nhiều lần. Cô cũng thích cái mới, nhưng càng hoài niệm cái cũ.
14 Rất nhiều khi, vận mệnh chẳng hề đi đúng lối giống như chúng ta hi vọng hay tưởng tượng. Nói thí dụ như, chúng ta muốn đổi thầy giáo chủ nhiệm, vậy mà người thầy giáo ấy lại vẫn cứ theo chúng ta đến tận khi tốt nghiệp, còn viết cho bạn nhận xét hạnh kiểm nữa chứ.
15 Đẩy cửa ra, trong căn phòng im lìm tràn ngập nắng ấm. Phương Tĩnh Ngôn cầm cái nắm cửa, mũi có chút chua xót, lông mi có chút ẩm. Đây là phòng Diệp Tử Hàng.
16 Diệp Tử Hàng gọt vỏ lê lấy hạt ra, đặt vào trong cái nồi đất có miệng nồi khá nhỏ, lại bỏ thêm Bối mẫu Tứ Xuyên và sơn trà vào trong lòng quả lê, chỗ bị moi hạt, xung quanh rắc một ít đường phèn vụn, sau đó đổ lượng nước vừa phải vào, đặt ở trên bếp lò dùng lửa nhỏ ninh từ từ.
17 Phương Tĩnh Ngôn ở trong lòng Diệp Tử Hàng khóc nức nở không ngừng, Diệp Tử Hàng ôm chặt cô ở trong ngực, dần dần cảm thấy lành lạnh ướt át ở trước ngực.
18 Giám đốc tài vụ của tập đoàn Trang thị là một người phụ nữ trung niên, mặc bộ đồ công sở rất hợp với vóc người, mái tóc dài màu nâu được búi lên kẹp gọn lại đằng sau gáy bằng một chiếc kẹp tóc màu đen.
19 Giờ cao điểm tan tầm, rất khó bắt taxi. Phương Tĩnh Ngôn đứng ở ven đường đợi khoảng mười phút, thấy việc bắt xe vô vọng, ủ rũ hướng về trạm xe bus mà đi.
20 Nguyên Đán đã qua đi, tân niên sắp đến gần. Trước kỳ nghỉ tân niên dài tuy công việc bề bộn, nhưng trong lòng mọi người vì ôm đầy kỳ vọng đối với kỳ nghỉ kia mà làm việc nhiệt tình mười phần.