1 Ban đêm, dưới ánh đèn mờ nhạt, trên chiếc giường lớn trong phòng, truyền đến âm thanh nam nữ thở dốc. "A. . ừ. . rất thoải mái. . " Tiếng phụ nữ rên rỉ vang vọng trong căn phòng tối, đặc biệt làm người nghe mất hồn.
2 Trong mắt anh, cô không phải là một người phụ nữ, cô là một đồng nghiệp, cô chỉ là một. . . Trong đêm tối, cô nghe rõ ràng tiếng mở cửa. Anh đã tới. Mặc dù cô biết mình không nên vui mừng, nhưng cô không thể đè nén được cảm xúc của bản thân.
3 Mỗi lần cô vẽ xong bản thảo, phải đưa anh xem trước, bảo đảm đúng yêu cầu của khách hàng, ý tưởng một mình cô là chưa đủ. Mỗi lần hợp tác với nhau, tác phẩm của bọn họ đều được khách hàng yêu thích, làm tăng thêm lợi nhuận.
4 "Trừ anh ra không ai ngủ ở phòng khách. " Cô đặt trứng chiên ra dĩa, thêm chân giò hun khó. Mặc dù nấu nướng đơn giản, nhưng mùi vị rất ngon. Cô nói câu kia, làm cho tâm tình anh thật tốt, nhưng vẫn không quên kháng nghị lại sự xem thường của cô.
5 Anh có một cái miệng ngọt chết người, lúc nói chuyện, sẽ nói yêu thương, nói những lời ngon tiếng ngọt, thậm chí có thể nói đến thiên trường địa cửu. Nhưng anh chưa bao giờ nói những lời đó với cô, nhưng cô hiểu, tất cả đều là giả.
6 Triệu Mạnh Tề không có xem nhẹ vẻ đẹp của cô, mặc dù cô rất hấp dẫn anh, nhưng ánh mắt của cô ẩn chứa sự ưu thương"Nói ra có thể cô sẽ không tin, nhưng có rất nhiều người vì biết tôi là Triệu Mạnh Tề, cho nên không dám nói chuyện với tôi như vậy.
7 Lời của cô vẫn chưa nói xong, đã nghe một giọng quen thuộc vang lên sau lưng. "Tư Dục, sao lại không lễ phép với Triệu tiên sinh vậy?" Lương Tĩnh Hanh âm thầm đi tới sau lưng cô, lời nói dịu dàng như chỉ nói với mình Dương Tư Dục, nhưng khi anh đi tới đây, Triệu Mạnh Tề đã sớm phát hiện.
8 Ý cười nhợt nhạt xuất hiện trên môi cô, kết quả ngoài dự đoán làm tâm tình cô từ nghi ngờ trở thành vui vẻ. Tình huống chuyển biến ngoài mong đợi, cô theo bản năng bước về phía trước, vì che giấu nụ cười trên môi, vô xoay người đi về hướng khác.
9 "Tôi cần bình tĩnh lại một chút. " Về nụ hôn kia, cô cũng sẽ giống như anh coi đó là một sai lầm, không đáng để trong lòng: "Dù sao đi nữa, tôi cũng không thể so sánh với anh, không phải suốt ngày đều có người xếp hàng chờ hôn tôi.
10 Tựa như hiện tại, đã không còn kịp nữa. Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn chăm chú Dương Tư Dục đang ở cách đây không xa, cô đang cười, nụ cười làm nhức mắt anh.
11 Cho nên, cô không muốn nhìn thấy anh. Nhưng lại không nghĩ anh sẽ đuổi theo. "Tại sao không được?" Lương Tĩnh Hanh thật sự muốn nổ tung rồi. "Không được chính là không được.
12 Chờ mãi, không thấy cô gọi điện thoại ình. Có thể ngủ lâu như vậy sao? Anh làm cho cô mệt đến vậy sao? Nghĩ đến đêm qua hai người triền miên, trong mắt anh lại hiện về tình cảnh hôm qua.
13 "Tôi cần yên tĩnh một chút. " Dương Tư Dục thở dài, nặn ra một câu nói. "Yên tĩnh?" Lương Tĩnh Hanh không hiểu cô có cái gì cần yên tĩnh? Cô cần 'yên tĩnh' nhưng anh thì đang vội muốn chết.
14 "Tư Dục lại gửi bản thiết kế tới?" Lương Tĩnh Hanh nhìn bản thảo, phong cách thiết kế này chắc chắn 100% là của cô. "Ừm!" Thư ký gật đầu, đã sớm chuẩn bị tâm lý ông chủ sẽ có kích động "Khác thường", mấy ngày nay, cô đã thấy rất nhiều lần nên cũng không có gì ngạc nhiên.
15 "Tìm tôi làm gì? Bản thiết kế tôi đã giao rồi, tôi cũng đã nói với anh khi nào tôi trở về, năm ngày còn chưa tới --" "Anh đã nói trước với em, anh không đợi được đến năm ngày, quá giày vò, anh không đợi được.