1 Tây Nguyên thế kỉ 22, nhân loại vì mục đích truy tìm đứa bé cực kỳ tài ba, bắt đầu lợi dụng khoa học kĩ thuật đã biết, cấy ghép gien để tạo ra giống người mới, gọi là “Chủng người mới”.
2 "Rầm! Bịch!"
"Đau, đau quá! Ôi, cái mông của tôi!"
Số 63 mạc danh kỳ diệu (nghĩa là không hiểu vì sao) từ trên trời rơi xuống, rơi đến một nơi có quần áo đang được phơi nắng, còn làm đổ mấy cây sào dài dùng để phơi quần áo, cuối cùng ngã trên nền đất.
3 Số 63 theo Ngư Đại Mộc đi trên con đường nhỏ vào trong thôn.
Đến khi nàng trông thấy gian nhà kiểu cổ xưa với xà nhà bằng gỗ, súc vật trong chuồng đang ăn ngũ cốc phơi nắng thì rốt cục không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Mộc ca, tiểu đệ có thể thỉnh giáo một vấn đề hay không?”
Ngư Đại Mộc thấy nàng nói chuyện giống thư sinh, đoán rằng số 63 sinh ra nhất định được giáo dục tốt, bằng không sẽ không thể ăn nói hữu lễ như vậy, lại không biết rằng đây đều là những kĩ năng nàng học được trên TV.
4 Số 63 không dám tin nàng lại bị nhốt!
Hiện giờ, tay phải nàng nhàm chán chống má phấn, miệng anh đào nhỏ nhắn hơi chu, hai mắt chăm chú nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, thật muốn bay đi ra ngoài chơi một chút!
Nàng thở dài đáng thương.
5 "Không uống! Chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, ta sẽ uống!" Thập Tam vừa nói, vừa quay khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên.
Chạm đến ánh mắt đầy lửa nóng quái dị của Mục Chấn Hạo, nàng không chịu nổi !
Có lẽ cô gái nhỏ này nghĩ hắn không dám làm gì nàng, mới dám làm trái lời hắn.
6 Nàng giải thích với Lục Thập Tam đang vô cùng thắc mắc: "Thiếu chủ mời tiểu thư đến Liệt Dương Cư chính là muốn dùng điểm tâm cùng với tiểu thư".
Sau đó, rốt cuộc Lục Tập Tam cũng mặc y phục xong, ngay cả nhìn gương đồng xem dáng vẻ của mình như thế nào cũng lười, đã gọi tiểu nha hoàn dẫn đường để đi tìm Mục Chấn Hạo.
7 Gần đây, Lục Thập Tam thường nghe tiểu nha hoàn Chân nhi hầu hạ nàng kể một vài chuyện mới mẻ bên trong Đại Thành cách Mục gia không xa, trong phút chốc muốn đi đến đó xem tình hình một chút.
8 Sau đó, môi của hắn phủ xuống môi nàng, trằn trọc nặng nề, dường như đang bày tỏ tâm tình với nàng, lại giống như đang thề lập thệ với nàng, khiến toàn thân nàng nhũn ra.
9 Bên ngoài nhà gỗ mưa tiếp tục rơi xuống, do nóc nhà có lỗ thủng nên làm hạt mưa rơi xuống, ở trong nhà gỗ yên tĩnh tạo thành một loại không khí rất quái dị.
10 Vì không bị người của Mục gia phát hiện, người áo đen công kích càng lúc càng mãnh liệt.
Bọn họ thầm nghĩ nàng chỉ là một tiểu nữ nhân, lại chỉ có thể tránh, phương diện thể lực vẫn là kém bọn họ một khoảng lớn đi!
Nhưng Lục Thập Tam tránh trái tránh phải, liên tiếp tránh thoát hơn mười chiêu, bản lĩnh này làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt.
11 Đêm đã khuya, bốn người trừ Đường Pháp Quân đang gác đêm, cũng đều đang ngủ.
Lục Thập Tam bị Mục Chấn Hạo ôm vào trong ngực, mệt mỏi ngọ nguậy ngủ, mà Mục Chấn Hạo LẠI đắp áo khoác trên người lên cho nàng, tựa vào trên cây khô mà ngủ.
12 Sau đó, bởi vì thân thể của Long Dạ Thiên chưa khỏi hẳn, cho nên Long Thanh Thanh gần như luôn ở bên cạnh chăm sóc cho hắn ta, không chịu rời đi.
Lục Thập Tam cũng bởi vì thật vất vả mới vô tình gặp lại Long Thanh Thanh, muốn cùng nàng ấy ở chung thật lâu, ôn lại chuyện cũ, vì vậy đã xin Mục Chấn Hạo ở lại chỗ này thêm mấy ngày, vào biệt trang Mục gia ở phụ cận ở, thuận tiện tùy thời tới thôn Ngư gia thăm bọn họ.
13 "Là ai?" Mục Chấn Hạo vô cùng chán ghét thời khắc hắn và Lục Thập Tam đang ôn tồn lại bị người khác cắt đứt, vì vậy giọng điệu rất lạnh lùng.
Lúc này, giọng nói vội vàng làm bộ nũng nịu của Vương Tâm Bội truyền tới: "Hạo Hạo à! Ta có chuyện muốn nói với chàng và Lục cô nương, có thể mời các ngươi đi ra ngoài một chút hay không?"
Lục Thập Tam nghe vậy, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn mới vừa đỏ tươi lại tiếp tục tái nhợt.
14 Trong rừng cây cách khá xa Mục gia, Lục Thập Tam cố nén đau đớn truyền tới từ trên chân cùng sầu bi trong lòng, lảo đảo bước đi trên đường mòn.
Không lâu sau, trước khi tầm mắt dần tối lại thì nàng thấy một căn nhà gỗ nhỏ đã rách nát, không chút do dự, nàng kéo thân thể cực kỳ mệt mỏi tiến vào.
15 Mục Chấn Hạo tỉnh lại từ trong mộng, đợi khi ánh mắt liếc thấy nóc giường thì hắn mới biết đó là giấc mộng.
Hắn thở một hơi thật dài, mi tâm nhăn lại.
16 Gần tối, Mục Chấn Hạo ngồi ở trong sân to như vậy của Mục gia trang, buồn bực nhìn hoàng hôn.
Đường Pháp Quân và Bạch Ngọc Tu sau lưng hắn đều hiểu, lực chú ý của Mục Chấn Hạo tuyệt đối không đặt lên ráng chiều, hắn là đang nhớ nhung Lục Thập Tam đi!
Kể từ lần đó sau khi Lục Thập Tam rời đi, Bạch Ngọc Tu đã nói toàn bộ tin tức hỏi thăm được từ chỗ Long Thanh Thanh cho Mục Chấn Hạo.
17 Edit: Thanh Hưng
Chuyện Lục Thập Tam rời nhà ra đi tuyên cáo buông màn kết thúc, gánh nặng trong lòng nàng rốt cuộc cũng buông xuống, không vướng bận gì, rất khoái hoạt!
Nhưng đáng tiếc nhất chính là, nàng bỏ lỡ cơ hội tạm biệt Long Dạ Thiên cùng với Long Thanh Thanh, hai người bọn họ đã lại bước lên con đường của mình rồi.