Ngự Phong Phấn Cô Nương Chương 13: Chương 8.2
Chương trước: Chương 12: Chương 8
"Là ai?" Mục Chấn Hạo vô cùng chán ghét thời khắc hắn và Lục Thập Tam đang ôn tồn lại bị người khác cắt đứt, vì vậy giọng điệu rất lạnh lùng.
Lúc này, giọng nói vội vàng làm bộ nũng nịu của Vương Tâm Bội truyền tới: "Hạo Hạo à! Ta có chuyện muốn nói với chàng và Lục cô nương, có thể mời các ngươi đi ra ngoài một chút hay không?"
Lục Thập Tam nghe vậy, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn mới vừa đỏ tươi lại tiếp tục tái nhợt.
Không! Quá nhanh! Thật sự quá nhanh! Nàng còn chưa nói rõ ràng với Mục Chấn Hạo! Đừng mà!
Hẹn sau nửa canh giờ, Mục Chấn Hạo hết lòng, dịu dàng dắt tay nhỏ bé của Lục Thập Tam, từ bên trong phòng đi ra.
Đường Pháp Quân thấy bọn họ xuất hiện, lập tức đứng ở sau lưng bọn họ, theo đuôi còn có mười mấy tên thị vệ mà Mục gia tự mình huấn luyện.
Vương Tâm Bội đứng ở trong đình, mang theo vẻ mặt cố gắng cười duyên.
Phía sau nàng ta, trừ một tiểu nha hoàn lúc trước khiếp sợ đi tới trong phòng của Lục Thập Tam ra còn có thêm sáu gã áo đen.
Mục Chấn Hạo phát hiện, đây chính là đám người áo đen đêm đó không rõ lý do kiềm chế bọn họ, nhiều hơn một người rất giống như là thủ lĩnh của bọn hắn.
Hắn cầm ngược lại bàn tay nhỏ bé run rẩy của Lục Thập Tam, con mắt âm u lạnh băng, nói: "Vương cô nương, ngươi đây là có ý gì? Vì sao dẫn nhiều người lén xông vào biệt trang Mục gia của ta như vậy?"
Vương Tâm Bội cố ý liếc mắt nhìn Lục Thập Tam đang cúi đầu một cái, trong ánh mắt có một tia tính toán.
"Không có gì! Hạo Hạo, hôm nay ta chỉ là muốn tới vạch trần thân phận thật của người nào đó mà thôi." Nàng ta gắt giọng, khiến Mục Chấn Hạo chỉ muốn lần nữa đuổi nàng ta ra khỏi vùng đất của Mục gia.
Lục Thập Tam nghe Vương Tâm Bội nói như vậy thì từ từ dùng lực, muốn tránh thoát khỏi tay Mục Chấn Hạo.
Mặc dù hắn không hiểu rốt cuộc Lục Thập Tam có cái nhược điểm gì rơi vào trên tay Vương Tâm Bội, nhưng là hắn tuyệt đối sẽ không để cho Vương Tâm Bội động tới một cọng tóc gáy của Lục Thập Tam, chẳng lẽ nàng không hiểu sao?
Mục Chấn Hạo nhìn Lục Thập Tam dính vào bên người hắn, không hề chuyển động nữa, mới lần nữa chuyển tầm mắt lạnh lùng tới Vương Tâm Bội.
"Vương tiểu thư, ta không biết rốt cuộc ngươi muốn vạch trần thân phận của người nào, nhưng bây giờ ngươi dẫn người vào biệt trang Mục gia, chính là phạm vào đại kỵ của Mục gia, hiểu chưa?"
Hắn dùng ánh mắt cảnh cáo, giống như băng sơn, nhẫn tâm đâm vào Vương Tâm Bội, làm cho nàng ta rùng mình một cái.
Nàng ta vội vã nói: "Hạo Hạo! Ta chính là vì tốt cho chàng mà! Nếu như chàng cố tình ở chung một chỗ với con yêu quái Lục Thập Tam này, nhất định sẽ tổn thọ!"
"Vương tiểu thư, ngươi nói ai là yêu quái hả?" Giọng điệu của hắn lạnh đến cực điểm, giống như sự yên tĩnh trước cơn bão táp.
Vương Tâm Bội biết Mục Chấn Hạo rất lãnh khốc, nhưng là, bộ dạng khát máu giống như hiện tại này, nàng ta vẫn là lần đàu tiên nhìn thấy!
Hơn nữa, bây giờ trong lòng của nàng ta như có loại kích động muốn cười.
Đó chính là nàng không thể có vị trí Thiếu Bảo Chủ phu nhân của Mục gia, nhưng là, Lục Thập Tam cũng không xứng!
Vì vậy, không biết có phải là thù hận mang cho nàng ta dũng khí hay không, Vương Tâm Bội lại bước lên trước chỉ vào Lục Thập Tam, lớn tiếng nói: "Yêu quái ta nói chính là Lục Thập Tam, ta sẽ chứng minh cho chàng xem, Hạo Hạo!"
Vương Tâm Bội hạ chỉ thị xuống, đám người áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh phía sau nàng ta lập tức thi triển khinh công, nhanh chóng công kích về phía Lục Thập Tam đang đứng bên người Mục Chấn Hạo.
Vương Tâm Bội thì dẫn theo tiểu nha hoàn cận thân của nàng ta bỏ trốn.
Bởi vì nàng ta biết nếu còn không đi, có thể sẽ bị Mục Chấn Hạo bắt lại vặn gãy cổ.
Lục Thập Tam kinh hãi, nhìn thấy Mục Chấn Hạo lắc mình ngăn ở trước mặt nàng đón lấy chiêu thức của những người áo đen kia.
Lúc này, tính cả Đường Pháp Quân nữa là tổng cộng mười tên thị vệ, cũng rối rít gia nhập cuộc chiến.
"Không...... Không cần có người bị thương...... Ta không phải yêu...... Không phải yêu quái."
Thấy cuộc chiến càng lúc càng hỗn loạn, Lục Thập Tam phát hiện đầu của nàng bắt đầu đau rồi.
"Kỳ quái...... Ưmh! Đầu của ta...... Thế nào...... Làm sao lại đau thế này?"
Nàng khổ sở ôm đầu của mình, toàn thân đau đớn như muốn nứt ra, làm cho nàng không nhịn được mà rên rỉ: "Không!"
Đầu thật là đau! Lục Thập Tam miễn cưỡng quan sát cuộc chiến.
Mục Chấn Hạo và Đường Pháp Quân muốn đối phó với sáu gã áo đen, dư dả.
Nhưng là những người áo đen kia cũng không phải đèn đã cạn dầu, chỉ chốc lát sau, tình thế đã vội vàng xoay chuyển, trừ Mục Chấn Hạo và Đường Pháp Quân ra, toàn bộ những người khác đều bị thương, ngã xuống, thậm chí có vài người hoàn toàn không thể chiến đấu nữa.
Vì vậy, Lục Thập Tam bị 2, 3 tên áo đen bao vây công kích.
Mục Chấn Hạo thấy thế, trong lòng dĩ nhiên nóng nảy, nhưng trước mặt hắn hiện nay chính là thủ lĩnh của đám người áo đen này.
Thân thủ của hắn ta linh hoạt, thế công sắc bén, hiển nhiên không phải là hạng người tầm thường, vì vậy Mục Chấn Hạo phải tương đối chuyên chú đối phó với hắn ta mới được.
Lục Thập Tam ôm đầu đau nhức, muốn né tránh thế công của bọn hắn, nhưng là nàng lại không dám sử dụng quá nhiều siêu năng lực, sợ Mục Chấn Hạo thấy sẽ...... Cũng sẽ giống như Vương Tâm Bội gọi nàng là yêu quái.
Như vậy, nàng tình nguyện chết dưới kiếm những người này, xong hết mọi chuyện.
Đột nhiên, huyệt Thái Dương lại truyền

Xem tiếp: Chương 14: Chương 9