Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Ngự Phong Phấn Cô Nương Chương 10: Chương 7

Chương trước: Chương 9: Chương 6



Vì không bị người của Mục gia phát hiện, người áo đen công kích càng lúc càng mãnh liệt.

Bọn họ thầm nghĩ nàng chỉ là một tiểu nữ nhân, lại chỉ có thể tránh, phương diện thể lực vẫn là kém bọn họ một khoảng lớn đi!

Nhưng Lục Thập Tam tránh trái tránh phải, liên tiếp tránh thoát hơn mười chiêu, bản lĩnh này làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt.

Qua không được bao lâu, tức giận của Lục Thập Tam cũng đã tiêu mất hơn phân nửa, nàng lập tức quyết định sẽ cho bọn hắn một chút giáo huấn rồi sẽ rời đi.

Nàng dùng sức dậm chân, đột nhiên bay lên cao hơn cả rừng cây, dọa cho những người áo đen kia giật mình.

"Hi!" Bộ dáng cười duyên, giống như tiểu hồ ly có ý đồ khác.

"Đây….. Đây là yêu quái phương nào? Lại có thể bay lượn trên bầu trời." Một người áo đen cả kinh nói, mắt ngay cả nháy cũng không dám nháy nhiều thêm một cái.

Lục Thập Tam thấy ba người bọn họ đã dừng động tác lại, hai tay đồng thời nhấc lên.

Đột nhiên, ở dưới khoảng rừng cây kia nổi lên gió mạnh, đám người áo đen bị sợ đến oa oa kêu to, chọc cho Lục Thập Tam cười đến rất vui vẻ.

Lục Thập Tam chơi rất vui vẻ, vẫn không muốn ngừng. Lần này nàng bay xuống, tay phải vung về phía tên áo đen kia một chút, tay trái lại chỉ vào một gã áo đen khác một chút, hai người người áo đen lập tức bay lên, sau đó đâm sầm vào nhau.

Một người áo đen bị bỏ sót khác thấy thế bị dọa sợ đến sững sờ tại chỗ, tè ra quần.

Tình cảnh đó, bộ dáng đó, nói có bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười, làm cho Lục Thập Tam liên tiếp cười to.

"Tiểu hẹp hòi! Tiểu hẹp hòi!"

Đột nhiên, âm thanh Mục Chấn Hạo từ xa xa rừng cây truyền đến, Lục Thập Tam mới thả bọn họ lên trên đất mặc cho bọn chúng kêu đau.

Thảm! Mục Chấn Hạo đến rồi! Nàng phải nhanh chút đi xuống mới được.

Ba gã áo đen này thấy chuyện không đúng, dĩ nhiên sợ hãi chuồn mất, bảo vệ tính mạng trước là quan trọng hơn, trong lòng nơi nào còn để ý tới lời dặn dò của Vương Tâm Bội chứ!

Khi bước chân Lục Thập Tam vững vàng chạm đất, Mục Chấn Hạo, Bạch Ngọc Tu và Đường Pháp Quân, còn có mấy tên gia đinh mới chạy tới hiện trường.

"Hi! Chấn Hạo! Chàng đã đến rồi!"

Lục Thập Tam biết hắn lo lắng, tranh thủ thời gian cười cười với Mục Chấn Hạo.

Sau khi Mục Chấn Hạo chạy tới, Lục Thập Tam bị ôm chặt, khủng hoảng trong nội tâm hắn vào thời khắc này tiết lộ không thể nghi ngờ.

Lục Thập Tam tựa đầu vào trong ngực Mục Chấn Hạo, nghe nhịp tim kịch liệt không ngừng của hắn, hiểu rõ hắn vì nàng lo lắng bao nhiêu.

"Tiểu hẹp hòi, lần sau ngàn vạn lần không được làm như vậy nữa, nếu gặp lại tình huống giống như thế này, trước tiên nàng phải tới tìm ta nói chuyện một chút, có nghe hay không?"

Lời của hắn là lạnh lùng thốt ra, nhưng tất cả mọi người đều nghe ra lo lắng âm thầm trong đó.

Người luôn luôn ít có hỉ nộ ái ố trên mặt, vì Lục Thập Tam, có thể nói là đã quên đi vẻ lạnh lùng.

Đây mới là Mục Chấn Hạo luôn che giấu bản thân dưới bề ngoài lạnh lùng đi!

Một hắn hoàn toàn mới.

Mặc dù Lục Thập Tam bị hắn hung hăng mắng, nhưng trên môi lại nở nụ cười, cũng không lên tiếng ngắt lời.

"Được, Thiếu Bảo Chủ đại nhân, tiểu nhân hiểu." Lục Thập Tam không che giấu được cảm động trong lòng, cười hì hì lấy lòng hắn.

Lời này làm Mục Chấn Hạo muốn giáo huấn nàng thật tốt một chút.

Nhưng là đâu! Lời còn không có nói ra, trước tiên là tâm đã mềm nhũn một nửa.

Bàn tay to của hắn vuốt nhẹ mái tóc của nàng, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu hẹp hòi, nàng hiểu là tốt rồi, chúng ta trở về đi thôi!" Kết quả là, hắn luyến tiếc trọng phạt nàng.

Lúc này, Đường Pháp Quân và Bạch Ngọc Tu đuổi theo đám người áo đen cũng trở lại.

"Thiếu Bảo Chủ, chúng thuộc hạ rất xin lỗi, không đuổi kịp được ba người kia, bọn chúng đã trốn thoát." Bọn họ đứng ở trước mặt Mục Chấn Hạo nói.

Vẻ mặt của Mục Chấn Hạo thu lại, con mắt đen lạnh lùng thoáng qua một tia lửa giận.

"Không ngại, chúng ta về trước đã!" Dứt lời, lập tức ôm eo nhỏ nhắn của Lục Thập Tam trở về.

Thật ra thì có tìm được đám người kia hay không cũng không sao cả, nhưng mà! Này vừa đúng cho hắn một lý do, khiến Vương Tâm Bội không còn có lý do gì để ở lại Mục gia nữa.

Đoàn người Mục Chấn Hạo rời đi không bao lâu, trong một bụi cỏ trong rừng cây bỗng nhúc nhích, sau đó chui ra một tiểu nha hoàn.

Đó không phải là ai khác, chính là nha hoàn mới vừa hầu cận bên cạnh Vương Tâm Bội.

Nàng ta sợ hãi quỳ gối lên đường mòn trong rừng cây, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hoảng, toàn thân càng thêm xụi lơ không đứng lên nổi.

"Ưmh...... Không nghĩ tới......Vậy mà...... Lục cô nương này...... Lại là yêu quái...... Hỏng rồi...... Hỏng rồi...... Tiểu thư...... Ta còn không có...... Không có thông báo...... Tiểu thư đâu?"

Vì vậy, nàng ta lập tức vừa bò vừa lết, trở lại bên người Vương Tâm Bội.

Nhưng là, khi đó Mục Chấn Hạo đã tức giận đằng đằng đi gặp Vương Tâm Bội rồi, hơn nữa còn lệnh cho nàng ta trong vòng ba canh giờ lập tức rời khỏi Mục gia, nếu không hai nhà sẽ không bao giờ lui tới nữa.

Cho nên tiểu nha hoàn này còn không kịp đến báo cáo, đã theo Vương Tâm Bội khóc đến một vốc nước mũi, một hàng nước mắt, dọn dẹp đồ đạc trở về Vương phủ.

***

Hôm sau, Mục Chấn Hạo vì muốn cho Lục Thập Tam quên đi chuyện không vui hôm qua nên tạm thời quyết định thực hiện một chuyện gần đây Lục Thập Tam vẫn liên tục ầm ỹ.

Đó chính là dẫn nàng trở về thôn Ngư gia một chuyến, đi thăm hỏi Ngư Đại Mộc đã giúp nàng rất nhiều từ lúc nàng bắt đầu đặt chân tới thời cổ đại này.

Giờ phút này, Mục Chấn Hạo một mặt chỉnh trang, một mặt nghe Đường Pháp Quân báo cáo.

"Thuộc hạ đã điều tra rõ ràng, ngày hôm qua ba gã áo đen kia, đích xác là mấy tên võ phu tháng trước Vương Bách Thọ đã mời tới ở trong nhà, nhưng mà ngày hôm qua bọn hắn đã lần lượt chào từ biệt mà rời đi, về phần bọn hắn có phải người áo đen hôm đó tập kích Thiếu Bảo Chủ hay không, còn cần chút thời gian để điều tra, chỉ là......"

Lời nói của Đường Pháp Quân tạm ngừng, hiển nhiên là không biết nên nói như thế nào.

Mục Chấn Hạo sửa sang ống tay áo xong, thắt dây đai vào eo ếch, một đôi mắt đen sáng tỏ liếc nhìn Đường Pháp Quân, làm cho hắn ta run lên một cái.

"Chỉ là cái gì?"

Âm thanh của hắn không cao không thấp, không nhanh không chậm, nhưng mà bên trong lại có loại khí thế bức người, làm cho người ta không thể không khuất phục.

Đường Pháp Quân chần chờ nửa giây, mới trả lời: "Chỉ là thuộc hạ không hiểu, dưới sự công kích của bọn họ, Thiếu Bảo Chủ phu nhân làm cách nào để không mất một sợi lông?"

Xuất thân, gia thế, cách nói chuyện và động tác kỳ dị của Lục Thập Tam, đều là tin tức bí ẩn mà mạng lưới của bọn họ không điều tra được, làm bọn hắn khốn hoặc.

Giống như, nàng là đột nhiên xuất hiện, căn bản không thuộc về nơi này.

Mục Chấn Hạo nghe vậy, con mắt sáng ngời bỗng tối sầm lại.

Thật ra thì hắn đã sớm biết, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, hắn chính là bị bản lĩnh của nàng hấp dẫn.

Chỉ là, lúc đó hắn cũng không ngờ tới, sau này hắn sẽ yêu Lục Thập Tam, hơn nữa còn yêu sâu đậm như vậy.

Vì vậy hắn bắt đầu chờ đợi, tin tưởng một

Loading...

Xem tiếp: Chương 11: Chương 7.2

Loading...