1 Tác giả: Thanh Xuân.
truyện đầu tay viết, sai xót chắc chắn sẽ có, nhiều là đằng khác. chỉ nhận gạch đá với trữ lượng nhỏ, không nhận gạch đá với trữ lượng lớn vì tôi không có nhu cầu xây biệt thự.
2 - Anh. . . nói dối. . . ! - Tuyết Hạ Huyên cố chấp, cô thật sự không muốn tin vào sự thật tàn nhẫn này!
- Tôi đã nói thế mà cô còn không chịu hiểu à? Tôi chán cô rồi! - Môi mỏng của Khương Minh Nghiệp lạnh băng phun ra mấy chữ.
3 Vừa làm tình xong, hai con người kia vẫn như thường, dửng dưng xem Tuyết Hạ Huyên như là không khí, mặc kệ người con gái yếu ớt đang ngất xỉu trên sàn nhà.
4 Khoảng mười phút sau, Triệu Tư Vũ chạy xe đến, vừa đến anh vội chạy thật nhanh vào trong.
Vừa vào nhà anh đã thấy Lâm Nhược Phỉ đang ôm Tuyết Hạ Huyên khóc nức nở.
5 - Em sợ lắm, nếu khuôn mặt của Huyên Huyên bị biến dạng thì cậu ấy sẽ sống ra sao đây? Nếu đôi mắt của cậu ấy không nhìn được nữa thì phải làm sao đây!? Nhưng rốt cuộc thì ai đã làm cho cậu ấy ra nông nỗi này chứ?! Con người đó tại sao lại nhẫn tâm như vậy? Hu hu.
6 - Anh Triệu, thật ra Tuyết tiểu thư đã có thai được 2 tháng rồi.
- Em yên tâm! Anh sẽ mời bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho Hạ Huyên! Hiện giờ Hạ Huyên vẫn chưa tỉnh, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi một chút, ngày mai chúng ta đến lại!
Triệu Tư Vũ nhìn khuôn mặt của cô mệt mỏi, bơ phờ, anh nhìn mà thấy xót xa, tim cũng đau nhói từng đợt.
7 - Phỉ, em bình tĩnh lại! - Triệu Tư Vũ khuyên ngăn cô.
- Anh để em nói, chẳng lẽ chúng ta cứ để Huyên Huyên phải chịu uất ức mãi! Hắn ta gian díu với phụ nữ khác bên ngoài mà không hề quan tâm vợ mình ra sao! Đúng là tên khốn nạn! Tôi sẽ đánh chết anh, đồ khốn! Kể cả cô ta nữa! Đánh các người chỉ làm bẩn tay tôi hơn nhưng tôi quyết định để tay mình bẩn một lần, về nhà tôi sẽ chà cục xà bông cho nó mòn hết mới thôi!
Lâm Nhược Phỉ là một cô tiểu thư quyền quý, cô ăn nói rất phép tắc nhưng hôm nay vì đôi nam nữ này mà cô từ một cô tiểu thư lịch sự, nhã nhặn lại biến thành một người đàn bà chua ngoa.
8 - Hiện tại trong bụng tôi đã có cốt nhục của Nghiệp. . ! Cô xem. .
Vừa nói Tuyết Hàn Vy vừa móc tờ giấy xét nghiệm trong chiếc túi xách hàng hiệu đắt tiền, giơ ra cho Lâm Nhược Phỉ xem, dường như là giơ ra cho cả thanh thiên bạch nhật xem.
9 - Hạ Huyên cũng đang mang trong mình đứa con của anh, Khương Minh Nghiệp à, sẽ có ngày anh phải hối hận về những việc mà anh đã làm ra!
Triệu Tư Vũ nghĩ thầm.
10 Trên đường đến bệnh viện, Lâm Nhược Phỉ thấp thỏm không yên, Triệu Tư Vũ ngồi lái xe bên cạnh đương nhiên nhìn ra sự lo lắng trong ánh mắt của cô, anh vội an ủi:
- Em đừng lo lắng quá!
Vừa đến cửa phòng bệnh viện, hai người đã nghe thấy tiếng thét hoảng sợ của Tuyết Hạ Huyên.
11 - Phỉ Phỉ, cậu nói đi, tất cả chỉ là mơ thôi đúng không?! Mọi chuyện không phải là sự thật! Mình không có bị mù! Hạ Vy không có cướp chồng của mình! Minh Nghiệp không có phản bội mình!
Tuyết Hạ Huyên vẫn như thế, cố chấp, không dám tin vào sự thật, không muốn tin vào sự thật.
12 Sáng hôm sau.
Lâm Nhược Phỉ đã dậy từ sớm, cô thay đồ thật nhanh cùng với Triệu Tư Vũ đến bệnh viện.
Bệnh viện.
Vừa bước vào phòng Lâm Nhược Phỉ đã thấy Tuyết Hạ Huyên ngồi trên giường bệnh đợi mình, hình như hôm qua cậu ấy không ngủ thì phải? Lâm Nhược Phỉ đành thở dài.
13 - Tại vì cô quá nhàm chán! Ngay cả một đứa con trai cho tôi cô cũng không đẻ được! Tôi thật chán ghét cô!
Khương Minh Nghiệp lạnh băng phun ra vài chữ làm tim Tuyết Hạ Huyên đau nhói như có cái gì đó đâm vào.
14 - Thật ra, Hạ Huyên có thai được 2 tháng rồi! Hôm trước bác sĩ có nói riêng với anh.
Triệu Tư Vũ nhìn Lâm Nhược Phỉ nói, trong lời nói có chút ủ rủ.
15 Sáng hôm sau.
"Cạch"
Cửa phòng bệnh được mở, Khương Minh Nghiệp dịu dàng ôm eo Tuyết Hạ Vy đi vào trong.
- Tuyết Hạ Huyên, chị vẫn còn ngủ sao?
Thấy Tuyết Hạ Huyên vẫn còn nằm trên giường, Tuyết Hạ Vy hỏi.
16 - A. . . máu. . . !
Tuyết Hạ Vy đột nhiên la lên, nhìn thấy máu từ tay Tuyết Hạ Huyên tràn ra ngày càng nhiều, cô hoảng sợ nép sâu vào lồng ngực của Khương Minh Nghiệp, vẻ mặt trắng bệch.
17 Người đàn ông nghe được giọng nói đứt quãng của Lâm Nhược Phỉ, hắn từng bước tiến đến gần, vác cô lên vai, tròng mặt loé lên tia ác độc khi nhìn thấy bờ vực sâu thẳm cách mười mét.
18 - Được rồi! Anh muốn cưới ai thì cưới! Miễn sao có cháu nội cho tôi là được!
Khương Minh Phàm cắn răng đưa ra quyết định cuối cùng. Rốt cuộc, người chịu khổ, người chịu thiệt thòi đều là Tuyết Hạ Huyên.
19 Đôi mắt Tuyết Hạ Huyên khép hờ, khoé mắt còn vương vài giọt nước mắt, cô từ từ đi vào giấc ngủ, tay vẫn đặt lên bụng, như là sợ đứa bé trong bụng mất đi lúc nào không hay.
20 Mà Khương Minh Nghiệp nhìn cô khóc thương tâm động lòng người như vậy cũng không nỡ, anh nhẹ giọng nói:
- Em không có lỗi gì hết, đây là anh yêu em, không phải lỗi của em, em đừng tự trách bản thân nữa, anh đau lòng lắm!
Khuôn mặt Tuyết Hạ Vy ngập tràn hạnh phúc, cô dựa vào lồng ngực rắn chắc của Khương Minh Nghiệp, hưởng thụ sự ôn nhu của anh.