1 Gian phòng màu trắng, giường màu trắng, nằm trên giường là một người trẻ tuổi mặc đồ trắng, sắc mặt cô tái nhợt, vài sợi tóc ngắn che đi hai mắt đang nhắm chặt của cô, đôi môi vốn màu hồng nhạt, lúc này cũng mất đi huyết sắc, một mảnh trắng bệch.
2 Chờ sau khi hai người rời đi, Sở Thanh sửa lại mái tóc ngắn của mình, mày nhăn lại, nhớ tới mái tóc dài trước kia, hôm nay có chút không quen!Nhìn những vết thương trên mặt mũi tinh xảo người trẻ tuổi trong gương, Sở Thanh đưa tay trái lên, nhẹ nhàng chạm vết chỗ bị thương, đồng thời đầu ngón tay lờ mờ xuất hiện sương mù màu đen, sương mù kia giống như bị cái gì hút lấy, không lâu sau, vết máu đọng trên mặt cô nhạt đi rất nhiều.
3 Dĩ nhiên, cuối cùng Sở Thanh cũng không thành công ở ký túc xá, dù sao hai ngày trước cô mới vừa bị thương, bây giờ lại ở trong ký túc xá khẳng định sẽ làm cho người ta không yên lòng, nhất là vết thương trên bả vai trái của cô, mặc dù đã đỡ hơn nhiều, nhưng dù sao vẫn chưa hoàn toàn kép lại, nếu như quá sức, vẫn có thể làm vết thương rách ra.
4 "Ừ. . . . Có chuyện?" Nhìn mấy người ngoài cửa, Sở Thanh nhàn nhạt hỏi, mặc dù thời gian không ngắn, nhưng thời gian Tử Phủ và ngoại giới bất đồng, dĩ nhiên thời gian ngoại giới sẽ không thể dài hơn.
5 Nhưng hôm nay căn bản không có ai phát hiện ra hắn có cái gì không đúng, không, hoặc giả là không có ai có thời gian đi phát hiện hắn có cái gì khác lạ.
6 Sau một thời gian, Sở Thanh hầu như không có về nhà, đối với cô thì cái nhà này so với Ký túc xá ở trường thì không có gì khác nhau cả, thậm chí trong lòng cô còn không bằng ký túc xá nữa, dù sao ở ký túc xá trong trường yên tĩnh hơn rất nhiều, lúc tu luyện cũng không lo có người quấy rầy cô.
7 "Mạt thế?" Mi hơi nhíu lại, ánh mắt Sở Thanh có chút nghi ngờ. Tự nhiên Sở Thanh biết mạt thế là gì, bởi vì cô đã xem xong toàn bộ sách địa lý và lịch sử trong khoảng thời gian này, bởi vì nhàm chán, tự nhiên cũng xem thêm mấy bộ tiểu thuyết đang lưu hành, đề tài mạt thế này đối với cô cũng không xa lạ.
8 Nếu như không phải lời "khích lệ" lúc đó, hoặc giả như Hoàng Á Lê không kiên trì tới một khắc kia, thì tất cả mọi người đã cho rằng Hoàng Á Lê là một người con gái mềm yếu, lại không có ai biết được rằng, sau này trong tay Hoàng Á Lê không biết dính bao nhiêu máu tươi.
9 "A Thanh, em. . . nghe hết rồi sao?" Lục Thần có chút do dự hỏi, mới vừa rồi, bất kể những lời Sở Nghiên, hay thái độ của Sở ba, tựa như sẽ tổn thương thật sâu cô gái trước mắt.
10 Lúc này Sở Nghiên mừng không dứt, cho là mình đã lấy được bảo vật tha thiết bấy lâu, nhưng cô lại không biết, bởi vì tham lam nhất thời, cô đã mất đi một phần đảm bảo trong tương lai.
11 "Sở Thanh, mạt thế cũng sắp bắt đầu rồi, cô không trở về nhà xem một chút sao?" Kiếp trước, lúc này Sở Thanh hẳn là phải ở chung với người thân của mình, mà bây giờ, không nghĩ tới Sở Thanh lại chọn ở lại trường, hình như có cái gì đó đã khác với kiếp trước của cô.
12 Nếu người Sở Thanh chờ là Lục Thần, tất nhiên Hoàng Á Lê không có ý kiến gì, hơn nữa cô đúng là rất mong thấy được người đàn ông được mệnh danh là con chó trung thành của Sở Thanh.
13 "Sợ à?" Nhìn Hoàng Á Lê giống như run rẩy, Sở Thanh nghiêm túc nhìn cô, trong mắt mang theo tia tìm tòi nghiên cứu. Đã trải qua một lần mạt thế, cũng không thể có nỗi sợ hãi sâu sắc đối với mạt thế như vậy đi.
14 Lúc này Hoàng Á Lê mới phát hiện thứ chế trụ tang thi chính là thanh chủy thủ trong tay Sở Thanh, mới vừa rồi, lúc nguy hiểm nhất, chính là Sở Thanh cứu cô một mạng.
15 "Bọn mày đứng lại!" Lúc muốn xoay người rời đi, một âm thanh bén nhọn vang lên, Sở Thanh quay đầu thì thấy vẻ mặt tức giận của một cô gái đứng phía sau, mà bên cạnh cô ta còn có mấy người nữa, điểm này ngược lại làm Sở Thanh có chút ngoài ý muốn.
16 "Không sao là tốt rồi, A Thanh em không sao là tốt rồi. " Thấy Sở Thanh không có gì, cuối cùng Lục Thần cũng buông tâm xuống, áy náy trong lòng cũng giảm bớt một chút.
17 "Tiểu thư Hoàng, mời vào. " Nói xong thì quay đầu lại nhìn Sở Thanh, nói: "A Thanh, mau vào đi, nếu đã an toàn trở về, sao lại đứng bên ngoài chứ. "Vừa nói xong cô định kéo tay Sở Thanh, lại bị Lục Thần chặn lại, ánh mắt Lục Thần nhàn nhạt nhìn cô, trong mắt hiện lên ý tứ chán ghét vô cùng rõ ràng, nhất thời làm cho Sở Nghiên cứng ngắc đứng tại chỗ.
18 "A Thanh, Khu an toàn là gì?" Vẻ mặt Sở Nghiên có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn làm bộ không biết gì cả, chỉ là hành động như vậy đã làm cho Lục Thần và Lục Trạch hoàn toàn thất vọng.
19 Thuận theo lịch sử?!Cô làm sao có thể thuận theo lịch sử chứ, chẳng lẽ còn muốn cô chịu thống khổ một lần nữa sao? Tuyệt đối không thể!"Sở đại tiểu thư, không nên nghĩ toàn bộ thế giới đều có lỗi với cô, mặc dù cô không biết tôi, nhưng chuyện của cô, tôi đều rõ, cô như vậy là tự làm tự chịu!" Mặc dù bây giờ Sở Thanh có rất nhiều biến hóa so với quá khứ, nhưng cô sẽ không tin Sở Thanh là loại người sẽ vì muốn dây dưa với Lục Trạch mà không quay đầu nhìn người thân.
20 Thương hại cô? Người này có tư cách gì mà thương hại cô!Mặc dù trong lòng khinh thường, nhưng lúc này Sở Nghiên không có can đảm nói gì, nếu lúc này nói cái gì không nên nói, phỏng chừng cô sẽ lập tức bị ném đi.