1 “Tiểu tổ tông, thỉnh ngài ở chỗ này chờ chút, trăm ngàn lần không được chạy loạn!” một thái giám giả dạng nam nhân cung kính đối với tiểu cô nương đứng tại một bên dặn dò.
2 Hừ hừ, kẻ ngu ngốc kia liền ngoan ngoãn cưới Thiên Mân công chúa đi! Chúc phúc hắn, ha ha…… Tần Túy Nguyệt uống trà, tưởng tượng biểu tình khi Hách Liên Sí biết bị nàng lừa, nhịn không được khóe môi gợi nụ cười đắc ý.
3 Cảm giác xóc nảy làm cho Tần Túy Nguyệt ngủ không an ổn. “Ngô……” Nàng không hờn giận nhíu mi, mở mắt ra. Lại thấy kinh hoảng khi ánh vào mắt nàng là đỉnh xe, nhịn không được mà sửng sốt.
4 “Không…… Ngô……” tay của Tần Túy Nguyệt đặt trong ngực cường tráng của Hách Liên Sí, cố gắng muốn né tránh môi của hắn “Tránh ra…… n……” Nàng một bên tức giận, hai chân một bên dùng sức giãy dụa, muốn đá văng hắn ra, nhưng sự giãy dụa của nàng đối với hắn một chút ảnh hưởng cũng không có, hắn dùng đầu gối áp chế chân đang đá lung tung, một tay chế trụ tay nhỏ bé đang chống đẩy của nàng, hướng lên cao.
5 Đầu lưỡi nóng ẩm ướt liếm qua đóa hoa, bạc môi ngậm lấy một mảnh trong đó, làm càn hút, đầy đủ yêu dịch nhất nhất bị hắn chặn lại uống hết, phát ra chậc chậc thanh âm.
6 Toàn thân…… Đau quá! Tần Túy Nguyệt ghé vào trên giường, cầm chăn che lại phấn mông, sợi tóc đen nhánh che khuất lưng tuyết trắng, lại che giấu không được kích tình duyện ngân trên người.
7 Nàng ở tại quốc gia này, giống như bị cô lập. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Túy Nguyệt lạnh nhạt lên, nhàm chán ngồi ở trên thảm cỏ, mắt đẹp nhìn theo người đang bận rộn ở trước mắt, mà nàng chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, giống cái người ngoài cuộc.
8 Tần Túy Nguyệt im lặng theo Hách Liên Sí trở lại lều, Sha na vừa thấy đến nàng, lập tức kinh hô ra tiếng. “Vương phi, tay của người như thế nào đổ máu? Tiểu nhân lập tức giúp người cầm máu.
9 Chính là hôm nay…… Tần Túy Nguyệt đi vào chuồng, nhẹ vỗ về tuyết trắng, cánh môi mím lại, khuôn mặt nhỏ nhắn có mờ mịt. Hôm nay, chính là ngày Đạt Ba nói, nhưng là nàng lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
10 Máu loãng nhiễm lên nước trong chậu, trong tẩm cung, không khí nghiêm trọng lan tràn. Tần Túy Nguyệt lẳng lặng đứng ở một góc, nhìn ngự y cố gắng cầm máu, nhưng là máu vẫn không ngừng trải, muốn dừng thế nào cũng không được.
11 Đêm, thâm trầm. Hách Liên Sí chậm rãi mở mắt ra, ngực truyền đến từng trận buồn đau. Nhưng đau đớn nói cho hắn, hắn còn sống. Phượng Nhi…… Vừa nghĩ đến nàng, khi đang muốn đứng dậy tìm nàng, lại cảm giác được cánh tay hơi trầm xuống, hắn quay đầu, nhìn đến Tần Túy Nguyệt nằm úp sấp ngủ ở một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mà tiều tụy.
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 43