1 “A. . . . . . ” Trần Hi cảm giác trong cơ thể một cơn đau đớn truyền đến, xâm nhập đến tận xương tủy. Cổ họng thấy ngứa ngứa, Trần Hi có cảm giác giống như đang bị con chó nhỏ gặm lấy cổ mình.
2 “Doãn Triệt, anh cười cái gì?” Trần Hi đối với nụ cười này của Doãn Triệt vô cùng quen thuộc, người khác nhìn thấy sẽ cho là hắn cười dịu dàng và thân thiện, nhưng Trần Hi lại biết, đây là hắn giận quá thành cười.
3 Lúc Trần Hi tỉnh lại lần nữa, cô phát hiện mình mệt mỏi đến mức cả ngón tay tựa hồ không cách nào nhúc nhích được. Cô không biết hình dạng mình bây giờ thành ra cái gì nữa, chỉ cảm thấy phía dưới không thoải mái chút nào.
4 Đem mì gói trở về phòng ký túc xá, cửa phòng đã khóa, bên trong không một bóng người. Lúc này Trần Hi mới nhớ đến chiều nay có buổi báo cáo của một vị giáo sư trẻ.
5 “Cô đi ra ngoài. ” Doãn Triệt liếc mắt qua Hà Kỳ, chỉ cần một cái nhìn của hắn, Hà Kỳ liền ngoan ngoãn đi ra cửa, cô còn trưng ra cho Trần Hi vẽ mặt nhiệt tình chúc phúc.
6 Sân trường đúng là nơi phát tán thông tin tốc độ cao, không biết là do trong lòng còn ấm ức hay nguyên nhân nào khác, trên đường đi Trần Hi có cảm giác mình giống như động vật hoang dã trong vườn thú, không sai chính là cảm giác đó.
7 Người ta có câu nói gì mà mệt như chó, trước giờ cô không hiểu là ý nói cái gì?Trần Hi nhìn nhìn mình trong gương, rốt cuộc cũng hiểu ra, thì ra con người ta có thể mệt mỏi đến mức hình dạng biến thành như con chó.
8 Rượu là đồ uống rất tốt, mà quầy rượu đối với người uống rượu mà nói càng là một nơi vô cùng tốt. Nơi này ánh đèn âm u, âm nhạc huyên náo, trong hoàn cảnh này, mặc cho ngươi nào khổ sở, la thét chói tai, hay im lặng thanh tĩnh cũng không có ai để ý tới, bởi vì bọn họ cũng không biết mình đang làm gì.
9 Cả bọn trải qua một trận ẩu đả như vậy, đến khi có người xuất hiện dàn xếp, bọn họ đều được mời xuống tầng hầm, nơi này không gian rất lớn, xem ra cũng giống như là một phòng vip lớn, vị trí sát tường là một ghế sofa.
10 Dùng ánh mắt vĩnh biệt nhìn bọn Hạ Kỳ, Trần Hi âm thầm thở dài một cái, họa thủy, Khương Sâm chính là một họa thủy. Nhìn bọn Hạ Kỳ còn giơ tay ra hiệu động viên cô cố lên.
11 Ngày thứ hai sau giờ tan học, Trần Hi nhận được một cú điện thoại, chính thức xác định kiếp sống giúp việc của mình. Cô chuẩn bị các đồ dùng tùy thân cơ bản, đứng trước của trường học đợi Khương Sâm phái xe tới rước.
12 Nếu tính toán ra, tối hôm qua Trần Hi ở chỗ Khương Sâm cũng không bị coi là thiệt thòi gì, chỉ là ở trên ghế sofa ngủ cả đêm, làm cô eo mỏi lưng đau chuột rút cộng thêm bị sái cổ mà thôi.
13 Doãn Triệt hoàn toàn dùng hành động thực tế, chứng minh cái giới hạn cuối cùng này đối với hắn mà nói là như thế nào, Trần Hi hận không được uống máu, ăn thịt của hắn.
14 “Hai người đang ăn cơm?” Khương Sâm nói xong nhìn tình huống trong phòng một chút. “Ăn cơm mà không đợi tôi!” Vẻ mặt của hắn thoạt nhìn rất khó chịu. “Hơn nữa còn ăn sạch một chút cũng không chừa cho tôi!” Gương mặt Khương Sâm thật không thể tưởng tượng nổi.
15 Trần Hi đem thịt ba chỉ lớn nhỏ cắt thành một rổ to, thịt vẫn còn dính da, ăn như vậy vừa có mùi vị vừa không ngán, lại đầy đủ chất. Cô dùng nước nóng rửa qua, làm bớt đi mùi tanh của máu.
16 Trần Hi cảm thấy rất kỳ quái nhìn hoàn cảnh xung quanh, nơi này thế nào lại giống như hành lang phòng làm việc của hội học sinh. Trong hành lang tối đen, chỉ có chút ánh sáng phía trước, hình như có một bóng người ở hướng đó đang phất tay về hướng cô.
17 Trần Hi đã dự định là kêu Tiểu Hắc dừng xe xa trường học một chút, sau đó tự mình đi bộ vào. Tai tiếng ở trường học này nhanh như vũ bão, nên kiêng dè một chút thì tốt hơn.
18 Có câu nói, phúc đến thì ít, khi họa đến lại dồn dập. Mặc kệ có ai tin hay không, nhưng Trần Hi tin. Trần Hi vốn cho là mình sẽ không bị chuyện kia ảnh hưởng, nhưng dù sao cô cũng không phải những nữ cường trong các tiểu thuyết ngôn tình, lúc chiên cá do không tập trung, để nước dầu lẫn lộn, làm dầu sôi văng lên tay bỏng một mảng lơn.
19 Ngày nay người có tiền càng nhiều, người đi xe hơi cũng không ít, người đi xe hơi thể thao lại càng không thiếu, nhưng chưa có ai lái xe thể thao ở nơi này nửa đêm điều hiệu trưởng tới được.
20 So với sóng gió quá khứ sau này, Trần Hi cảm thấy mình trong thời gian này quả thật rất thoải mái, mỗi buổi sáng ngủ dậy bị Khương Sâm trêu chọc, thỏa mãn cái hứng thú đầy ác ý của hắn.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 150