21 “Cậu nhỏ… cái này…” Doãn Triệt buông lỏng tựa vào ghế sofa, lấy ra thiếp mời đưa cho Khương Sâm “Tối mai sáu giờ, đừng đến trễ”. “Cháu lớn của ta đã già thêm một tuổi rồi” Trên mặt Khương Sâm có chút cảm giác hứng thú.
22 Người ta thường nói, trên đời này không có việc gì là khó, sự thật có phải như vậy chăng? Trần Hi cứ mặc kệ dễ hay khó, dù sao hôm nay cô tuyệt đối cứ trốn học trước đã.
23 Nghe tiếng xôn xao của Khương Sân từ cửa, Dõan Triệt cùng mẹ Dõan hướng về phía cửa định đi tới. Vào lúc thấy được người bước vào, tay Doãn Triệt chợt bóp chặt lại.
24 “Doãn Triệt, anh muốn làm gì? Đừng để cho tôi phải hận anh. ” Trần Hi nhận thấy được ý đồ của Doãn Triệt, cô muốn đứng dậy, nhưng đã bị cơ thể Doãn Triệt đè lên trên, ngón tay hắn đang cầm lấy sợi dây quần lót nhỏ bé ở giữa hai đùi cô theo cái khe hẹp kia nhẹ nhàng hoạt động.
25 Nước trong hồ bơi rất lạnh, lạnh gần như thấu xương. Trần Hi không tự chủ được chìm xuống dưới đáy, thật ra không phải nói quá, Trần Hi đối với nước sợ hãi không chỉ là một ít, mà là rất sợ, sợ đến nỗi ngay cả hơi sức giãy giụa cũng không có.
26 “Khụ khụ. . . . . . Hắt xì. . . . . . ” Nhìn khăn giấy trong thùng rác trước mặt đã chất đống như núi, Trần Hi vuốt vuốt lỗ mũi, cảm mạo nóng sốt ho khan chảy nước mũi lại xảy ra cùng một lúc, làm cô không khỏi than thầm sao mình lại xui xẻo nhu vậy.
27 Có tiền rồi thì nên xài như thế nào? Trần Hi vừa mới nhận được một tin nhắn , trong tài khoản của cô bỗng nhiên có một vạn tiền gửi ngân hàng. Đây đối với cô mà nói là một khoản tiền rất lớn.
28 Buổi học thứ hai của Trần Hi, là tập đánh cái cọc gỗCọc gỗ cũng không phải là quá cứng rắn, nếu gắng sức dùng móng tay bắm vào, thậm chí còn có thể thấy được dấu móng tay để lại.
29 Người đến, Trần Hi không quen biết, nhưng là Trần Hi có thể cảm nhận được cái khí phách ngang tàng trên người hắn, ở phòng tập huấn luyện, cô cũng cảm thấy được cái loại khí khái không tầm thường này trên nhiều người ở đó.
30 Bữa cơm này Trần Hi ăn mà không cảm thấy yên lòng, cô luôn nhớ đến những ảo giác kia, từng chút từng chút lần lượt chắp vá lại. “Vẫn còn sợ?” Khương Sâm nhìn biểu hiện của Trần Hi có chút không được bình thường, không nhịn được mở miệng hỏi thăm như an ủi cô.
31 Đối với Doãn Triệt mà nói, Trần Hi không để ý tới hắn, Trần Hi không thích hắn, Trần Hi ghét hắn, những điều này tựa như đám mây đen lởn vởn trên đầu, có cố đánh thế nào cũng không tan nổi.
32 “Khụ khụ. . . . . . Thật xin lỗi, chúng tôi sắp đóng cửa rồi, tiên sinh anh xem. ” Một nhân viên phục vụ ho khan hai tiếng. Doãn Triệt đang lúc vui sướng được ăn đậu hũ, âm thanh này đột nhiên nh một chậu nước lạnh, lập tức tới trên đầu hắn.
33 Khi âm thanh báo thức của chuông điện thoại vang lên, Trần Hi cũng tỉnh lại, rốt cuộc cô cũng nếm được mùi vị say rượu là như thế nào, đầu thì đau buốt, dạ dày căng trướng, toàn thân khó chịu không nói nên lời.
34 Khương Sâm rất ưa thích màu đen, lần này hắn lại chọn cho Trần Hi lễ phục màu đen, chỉ khác là từ váy dày đổi sang quần dài, cả bộ lễ phục đẹp không dư thừa một chi tiết nào, phía trước được thiết kế ôm sát, sau lưng lại hở đến gần mông.
35 “Không phải là anh chỉ lo đánh đàn thôi sao?”Nói xong câu đó Trần Hi liền hối hận, điều này rõ ràng cô không đánh mà khai, vẽ mặt của Doãn Triệt nói cho cô biết, cô đã mắc lừa, vừa rồi chẳng qua là hắn chỉ muốn lên mặt với cô mà thôi.
36 Bóng đêm bên ngoài dày đặc, từng hạt mưa vỗ vào cửa sổ thủy tinh, cơn mưa này đến rất nhanh, nước mưa bám trên cửa sổ thành một màn nước mỏng, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh đèn đường bên ngoài trở nên mờ ảo.
37 Đối với những thứ mình không am hiểu, trước giờ Doãn Triệt luôn tránh nặng tìm nhẹ, nếu như hỏi hắn mấy ngày trước vì sao muốn làm món thịt bò bít tết để ăn mừng sinh nhật Trần Hi, vậy chỉ có thể nói là do hắn suy nghĩ món này vô cùng đơn giản.
38 Doãn Triệt không nghĩ tới, trong lúc hắn còn đang muốn đi tìm Trần Hi, cô gái kia đã cao chạy xa bay, dùng tốc độ của “sét đánh không kịp bịt tai”, phải biết rằng hai người tách ra vẫn chưa được 24 giờ.
39 Trần Hi lần nữa bội phục kỹ thuật lấy lòng người khác cao siêu của Doãn Triệt, nhìn hắn đem hai người lớn trêu chọc, cười đến không khép miệng lại được, nụ cười trên gương mặt ba Trần mẹ Trần quả thật nở rộ như hoa hướng dương, rực rỡ đến như vậy.
40 Trần Hi không thể không thừa nhận, lần này Doãn Triệt làm rất đúng, hắn đã thành công ngăn chận được cái miệng của hoa hậu, thùng rượu này mặc dù không quá đắt, nhưng ở nơi này cũng đã đủ để nói rõ rất nhiều chuyện.