1 Sông nước Giang Nam đẹp như họa, Lăng Ba thủy vận, Hàn Mặc lưu danh.
Chơi cờ dưới tàng cây, say hoa phẩm rượu, thản nhiên thưởng thức trà trong đình.
2 Đế đô phồn hoa náo nhiệt, hai tỷ muội Cao gia ngồi trong xe ngựa, một an tĩnh hiền thục rũ mắt có tâm sự, một lặng lẽ vén màn xe, theo khe hở nhìn ra bên ngoài.
3 Editor: Gà
[1] khuê: ở đây chỉ khuê phòng, tựa truyện có nghĩa là món quà lớn nhận được khi sắp không còn là nữ tử khuê phòng chưa gả.
Bởi vì năm sau không có ngày lập xuân, chính là năm mà dân gian tục xưng là quả phụ, cho nên cuối năm tụ tập thành thân vô cùng nhiều.
4 Tịnh Thục cúi thấp đầu ăn từng miếng cơm nhỏ, không cần quay đầu, nàng cũng biết ánh mắt sâu kín của người bên cạnh vẫn bao phủ trên người mình. Không nóng bỏng và sốt sắng như Thải Mặc nói vậy, nhưng cũng chưa từng rời đi.
5 Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, y đã không ở bên cạnh, Tịnh Thục vội vàng lật người. Dậy sớm hầu hạ phu quân mặc y phục rửa mặt, nhưng nàng lại không làm được, tân hôn ngày thứ nhất đã thất lễ rồi.
6 Bên trong tân phòng, Khổng ma ma đang tận tình khuyên nhủ Tịnh Thục: "Cô nương đọc đủ loại thi thư, nhưng lại quên sao? Lưu Vân Chi và Tiêu Trọng Khanh phu thê ân ái, không nể mặt bà bà, cuối cùng như thế nào, còn không phải bị Tiêu mẫu buộc hưu thê: bỏ vợ sao.
7 Ngày thứ ba là ngày lại mặt, đến tòa nhà ở Kinh thành của Cao gia. Phiêu kỵ đại tướng quân Cao Bác Viễn tự mình nghênh đón nữ nhi, nữ tế (con rể) vào cửa, Cửu vương và Cửu vương phi cũng đến tham gia, ngồi trong phòng khách nhìn bọn họ đến gần.
8 Phi tặc có thể vào nhà trộm cắp, khinh công hẳn không bình thường. Hai người trong đó thấy ở đầu hẻm lại xông ra một đám bộ khoái khác, hô lên, tung người ra nhà chính, xoay người muốn đi.
9 Trên người Chu Lãng bẩn thỉu, trên y phục còn bị cắt mấy vết thương, đương nhiên muốn tắm rửa trước.
Tịnh Thục khéo léo nói: "Ta đã bảo hạ nhân chuẩn bị nước nóng, nếu phu quân muốn tắm rửa, ta lập tức dặn dò bọn họ.
10 Ngày hôm sau tỉnh lại, Khổng ma ma thấy sắc mặt đôi phu thê đã nhu hòa không ít, luôn nói nhất nhật phu thê bách nhật ân [1], đã trôi qua lâu đương nhiên là ân ái rồi.
11 Diễn Quận vương giận tím mặt, vội hô lên: "Làm sao ngươi lại không hiểu chuyện như thế? Chẳng lẽ còn ngại chức quan thấp sao?"
Chu Lãng bình tĩnh đáp: "Không, ngại vì chức quan quá cao.
12 Cẩm bào tơ tằm, nhẹ nhàng mềm mại, tính giữ ấm rất tốt, tính thẩm thấu càng tốt hơn.
Không đợi Chu Lãng đứng dậy, chén trà này đã làm bộ vị được vẽ khuếch đại ra rõ ràng, khá nổi bật.
13 Sắp đến chân núi thì đột nhiên tuyết rơi lớn. Tịnh Thục không đành lòng, nhẹ giọng hỏi: "Có phải cõng ta rất mệt hay không? Nếu không, thả ta xuống, tự ta đi thôi.
14 Lúc trở về phủ Quận vương, tuyết rơi nhỏ dần, Tịnh Thục được Thải Mặc đỡ xuống xe dưới chân vừa trợt, thân thể lảo đảo một chút. Chu Lãng đưa tay ra vịn chặt cánh tay nàng, nhẹ nhàng nói ‘Cẩn thận’.
15 Đang giờ mão, trời bên ngoài vẫn đen như mực, tuyết trắng rơi đầy đất phản chiếu vào cửa sổ, Tố Tiên đốt đèn lồng từ nhĩ phòng tới đây, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, thắp sáng cây nến trong nhà, nhẹ giọng kêu hai vị chủ tử rời giường.
16 Ngày tuyết đầy trời, sáng sớm trong nha môn phủ Kinh Triệu đã khí thế ngất trời.
Tống Chấn Cương dẫn theo bộ khoái nha dịch quét sạch sẽ từ tiền viện đến hậu viện, chỉ sợ quan viên Lại bộ đến để bổ nhiệm bị trượt chân thôi.
17 Để tỏ lòng mình cũng không phải cố ý dụ dỗ, Tịnh Thục cố gắng khống chế vẻ mặt, cố gắng ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại chột dạ không dám nhìn y.
18 Sắp qua năm, Tịnh Thục thu dọn lại đồ cưới của mình, tìm chút chuyện nhỏ để làm, chuẩn bị lễ vật đưa cho em chồng vào ngày lễ. Ánh mắt nhìn thấy hộp mà Cửu vương phi đã tặng trước khi xuất giá, đột nhiên nhớ tới hôm đó nhị thái thái tặng mình một hộp gừng đường.
19 Tịnh Thục chợt nhớ tới vốn mình sẽ gả cho Quách Khải, hình như là thứ tử của cô mẫu, khó trách ánh mắt bà ấy quan sát mình không giống với người bên cạnh.
20 Cuối năm giải quyết đạo tặc, Chu Lãng bề bộn nhiều việc. Đảo mắt đã là đêm 30, phủ Quận vương có truyền thống đón đêm giao thừa. Người một nhà ngồi vây quanh ở trên sạp trong Noãn các, trò chuyện, ăn chút đồ ăn vặt.