41 Chử phu nhân vừa nhìn, dung mạo tiểu nương tử xinh đẹp, dáng đi đoan trang, giọng nói mềm mại không giống giả vờ, ánh mắt bình thản dịu dàng, trong lòng đã có năm phần thích.
42 Chử Bình lau sạch mồ hôi trên đầu, thở hổn hển nói: "Phu nhân không có ở Cao phủ, tối hôm qua có về nhưng sáng sớm hôm nay đã ngồi xe rời đi rồi. "
Mày Chu Lãng hơi cong, mím môi cười.
43
Xe ngựa đến cổng phủ Quận vương, Chu Lãng nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó giang tay muốn ôm nàng.
Đương nhiên Tịnh Thục ngượng ngùng, đẩy tay y ra, muốn giẫm băng ngồi xuống xe.
44 Lễ cập kê của Chu Nhã Phượng không mời nhiều người, dù sao chỉ là thứ nữ thôi.
Bởi vì hôm qua không vui, Tịnh Thục không xem hết buổi lễ, thêm việc sợ ngại mắt Quận vương phi.
45 Xe ngựa không trực tiếp rời khỏi Kinh thành, mà đi đến trước cửa Chử phủ. Chu Lãng đỡ thê tử xuống xe ngựa, dẫn theo nàng đến nói lời từ biệt với cữu mẫu.
46 Sáng sớm, nàng bị y hôn tỉnh.
Trên mắt hơi ấm, mở mắt ra nhìn lên, quả nhiên y đang hôn nàng. Nhìn qua cửa sổ thấy trời đã sáng choang, tiểu nương tử mảnh mai mềm giọng hỏi: "Giờ gì rồi?"
"Sắp giờ Tỵ rồi.
47 Tối hôm đó trong núi phía sau thôn không có một khách điếm nào, sau khi bọn thị vệ dò xét phụ cận một vòng, phát hiện chỉ có một tòa Tự miếu có thể dung thân.
48 Tướng mạo tân nữ tế khôi ngô, cử chỉ lễ độ, vào ngồi trong nội đường, thì phát hiện y nói năng cũng không tầm thường. Phu nhân Mạnh thị càng nhìn càng hài lòng, quả nhiên nữ nhi gả cho một trượng phu tốt, ban đầu Khổng ma ma trở về cứ ra vẻ muốn nói lại thôi, để bà phải lo lắng mấy tháng.
49 "Nương, ngài mau đi xem một chút đi, tỷ phu đánh tỷ tỷ kìa, con còn nghe tỷ tỷ khóc cầu xin tha thứ nữa. " Khả nhi chạy vào phòng Mạnh thị, thở hổn hển.
50 Dưới bụng một dòng nước nóng trào lên, hẳn là kinh nguyệt lại tới, Tịnh Thục có chút mất mác. Mạnh thị cũng rất lo âu: "Các con thành thân đã gần nửa năm, sao còn chưa mang thai?"
Nữ nhân có thể sinh con hay không là đại sự, quan hệ trực tiếp đến hạnh phúc cả đời.