21 Lần đón giao thừa cách đây năm năm trước, mẫu thân và đại ca vẫn còn sống, mà năm năm sau từ Tây Bắc trở về, lúc đón giao thừa đã không còn bóng dáng của họ, trong lòng Chu Lãng đau đớn bao nhiêu mấy ai có thể hiểu được.
22 Mùng một năm mới, hoàng thân quốc thích, huân quý trọng thần đều phải vào cung chầu mừng.
Chưa tới canh năm, vợ chồng son đều đã mặc trang phục lộng lẫy dành cho ngày lễ, đến phòng chính tụ họp với mọi người.
23 Suốt đêm không nói gì.
Sáng sớm mùng hai, mặt Chu Lãng trầm như nước, không nói một lời, chỉ yên lặng mặc y quan, rồi ra nha môn làm việc.
"Không ăn cơm sao?" Tịnh Thục nhẹ nhàng hỏi.
24 Tịnh Thục dẫn theo hai nha hoàn vừa đi được mười mấy bậc thang, đã bị một thanh hàn kiếm gác trên cổ.
Ba nữ nhân đều bị dọa sợ, giữa ban ngày, nhiều dân chúng lên núi triêu bái như vậy, ở trước cửa phật môn tịnh địa này, thế mà xảy ra việc cưỡng đoạt dân nữ.
25 Trong chính phòng vàng son lộng lẫy của phủ Quận vương, vương phi Thôi thị và nhị thái thái Cận thị đang uống trà nói chuyện phiếm, bất chợt một tiểu nha hoàn đi vào bẩm báo: "Mới vừa rồi Tam gia ôm Tam phu nhân vội vã đi vào Lan Hinh uyển, nghe nói hình như phu nhân bị thương ở chùa Tây.
26 Gần trưa, còn chưa thấy Chu Lãng qua báo tin, Quận vương phi cười lạnh: "Cưới thê tử rồi, nhưng lại càng không biết lễ tiết. "
Cận thị há miệng, muốn nói lại thôi.
27 Ba ngày, Chu Lãng không đến nha môn, ở nhà cẩn thận chăm sóc tiểu nương tử.
Ăn cơm không cho nàng cầm đũa, uống nước không cho nàng chạm vào cốc, hận không thể ngay cả tiểu tiện cũng ôm nàng đi.
28 Đầu tháng hai, quả nhiên vết mài trên vai đã rớt xuống, trên đầu vai chỉ còn một vết màu hồng nhạt, như bạch ngọc có tỳ vết, Tịnh Thục nhìn thấy thì hơi nhíu mày.
29
Chu Lãng dùng ngón tay, cởi áo ngoài của nàng ra, lộ ra áo yếm thêu Mẫu Đơn tinh xảo, rồi đến đai, đầu vai mượt mà, xương quai xanh dụ hoặc. . .
Cổ họng chợt động, suýt nữa đã không kiềm được rồi.
30 Dùng nước nóng rửa mặt, kèm theo sự mát mẻ của nước suối, nhớ tới đây là trượng phu tự tay bưng đến, càng cảm thấy ấm áp.
Chu Lãng ngồi trên ghế nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ấm áp dịu dàng.
31 Lúc Chu Lãng tắm rửa, Tịnh Thục ngoan ngoãn ngồi một bên nhóm lửa, ánh mắt thẳng tắp nhìn ngọn lửa trong nội đường, không hề liếc mắt nhìn y.
Chu Lãng nhìn mặt bên e lệ của nàng, mỉm cười.
32 Trở lại Lan Hinh uyển, hai đại nha hoàn vội vàng nghênh đón. Thải Mặc thầm đánh giá thần sắc của hai người, nháy mắt với Tố Tiên, ý là thành rồi. Lòng Tố Tiên tràn đầy vui mừng, không che giấu, đỡ tay Tịnh Thục cười híp mắt đi vào trong.
33 Tịnh Thục chống cánh tay run rẩy ngồi dậy, chỉ thấy Thải Mặc yên lặng đi đến, nên nhẹ giọng hỏi: "Tam gia đâu?"
"Hai canh giờ trước Tam gia đã thức dậy đến nha môn, bảo chúng em không được đánh thức phu nhân, để phu nhân ngủ nhiều thêm một lát, Tam gia thật sự thương người lắm đấy.
34 Thẩm thị trở lại viện của mình, trong đầu vẫn nhớ đến cảnh kia. Không phải lão Tam không thích vợ y sao, sao lại thay đổi nhanh như vậy? Vén tay áo, nhìn vết thương trên người vẫn rõ ràng, vẻ mặt như tro tàn.
35 Nhã Phượng nhìn trộm Tam tẩu, chỉ thấy nàng đỏ mặt, xấu hổ trợn mắt nhìn Tam ca, lại ẩn chứa vài phần làm nũng, hoàn toàn là vẻ tiểu tức phụ được cưng chiều.
36 Trở lại phòng ngủ, phát hiện Chu Lãng không ở trong phòng, trong lòng Tịnh Thục hơi hoảng, nhớ đến cảnh tượng ngày ngày phu thê ân ái, âm thầm tự nói với mình phải tin tưởng y.
37 Tháng ba, cuối cùng đế đô đã có trận mưa xuân đầu tiên, Tịnh Thục cầm một chiếc ô giấy có hoa văn màu hồng nhạt, bước chậm trong mưa, đi qua vườn hoa nhỏ trong sân mình, đón phu quân trở về.
38 Quận vương phi nhìn khí sắc vô cùng tốt của Tịnh Thục, hung hăng nuốt xuống một hơi. Quét mắt một vòng nhìn con dâu Thẩm thị tiều tụy đang cúi thấp đầu ngồi một bên, hận đến nghiến răng ken két.
39 Chớp mắt đã đến ngày mừng thọ của Trưởng công chúa, tân khách tụ tập, trong hậu hoa viên vô cùng náo nhiệt.
Vì khí trời ôn hoà, tiệc của nữ quyến được bày trong vườn Mẫu Đơn.
40 Cửu vương tức giận quát, mọi người đều run lên. Ai chẳng biết Cửu vương sủng ái thê tử vô độ, ở trước mặt ông mà dám mạo phạm Cửu vương phi, đó không phải đang tự tìm đường chết sao?
Chu Thiêm tức giận trừng Tiểu Hỉ, ra lệnh: "Người đâu, kéo xuống, đánh 50 hèo.