1 Đinh Uyển Tình rời khỏi bệnh viện với khuôn mặt đầy mệt mỏi và tuyệt vọng, quanh quẩn bên tai lời nói của bác sĩ. . . . . . "Đinh tiểu thư, tình trạng hiện tại của mẹ cô rất không lạc quan, chúng tôi đề nghị cô mau chóng ẹ mình làm phẫu thuật đi.
2 Đinh Uyển Tình cùng Đinh Chí Cương đi vào văn phòng, hai người nói thẳng vào vấn đề. Đinh Chí Cương xuất ra tờ chi phiếu: "Bao nhiêu?""Tiền giải phẫu ít nhất là 20 vạn, không tính tiền trị liệu sau phẫu thuật.
3 "Có thật không?" Đinh Chí Cương giả vờ kinh ngạc, "Có thể là tài khoản của ta xảy ra vấn đề. Gần đây ta tài vụ khẩn trương, cho nên đôi lúc cũng xuất hiện tình huống này.
4 "Phải" Đinh Chí Cương vui vẻ, ngẩng đầu đối với Uyển Tình nói, "Uyển Tình, rót rượu cho Mục tổng đi!"Uyển Tình phòng bị nhìn hắn một cái, đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy bình rượu hồng, thật chậm rãi tiến đến rót vào ly rượu trước mặt Mục Thiên Dương.
5 Sau khi lên xe, Mục Thiên Dương hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi?"Uyển Tình nhìn hắn một cái, lắp bắp nói: "Mười. . . . . . Mười bảy. ""Mới mười bảy? Vẫn còn đang đi học ?"Uyển Tình há miệng run rẩy lắc đầu.
6 Hắn ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, đột nhiên tách hai chân của cô ra, phần eo đẩy một cái"A ——" Uyển Tình đau đến co quắp, ngón tay bấu lên lưng hắn, tạo ra năm vết máu thật sâu.
7 Nhưng hắn vẫn kéo khăn tắm của cô xuống, nhìn thấy ấn ký rậm rạp chằng chịt trên người cô. Hắn cúi đầu cắn, mút nhẹ nhàng một bên nụ hoa anh đào hồng hồng,.
8 Mục Thiên Dương đi về hướng phòng thay đồ: "Về sau tự uống thuốc đi, tôi không quan tâm cô uống lúc nào"Hắn đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn cô: "Nhớ kỹ, cô không tư cách sinh con của tôi! Cho nên tốt nhất uống thuốc đúng giờ, bằng không cô gánh không nổi hậu quả đâu.
9 Mặc dù hộp cơm đã nguôi lạnh nhưng vì biết được tin tức mẹ, cô vẫn là cố gắng ăn hết. Ăn xong, cô nghẹn bởi vì ăn quá nhanh, dạ dày sình đau một chút, nhìn Mục Thiên Dương: "Hiện tại.
10 Uyển Tình nghe xong, biến sắc, lấy tay che cổ. "Hôn đều đã hôn rồi, còn che cái gì?" Đinh Thải Nghiên nói, "Dám làm không dám nhận sao?"Tiết Lệ Na thấy cô sắc mặt chột dạ, sửng sốt: "Ngươi không phải đi làm **** đi?"( từ này mọi người tự hiểu đi nha, cho phép mình không ghi rõ ra ha)"Bà nói bậy bạ gì đó!" Uyển Tình rống to.
11 "Tôi đau quá. . . . . . ""Chịu đựng!" Mục Thiên Dương kéo cô đi về hướng nhà hàng. Uyển Tình thân mình lung lay một chút, thấy rõ động tác của hắn, la to: "Tôi không muốn ăn !""Cô nói cái gì?" Mục Thiên Dương nguy hiểm nhướng mi.
12 "Nghe thấy rồi. . . . . . " Uyển Tình ấp úng nói, xoay người lên lầu, dựa theo trí nhớ trở lại gian phòng tràn ngập ác mộng kia, đi vào phòng tắm…Cô chỉ có thể dùng một bàn tay, mở vòi nước nóng, thử độ ấm của nước, trố mắt nhìn bồn tắm lớn dần dần đầy nước.
13 Mục Thiên Dương đang đọc báo chí ngẩng đầu lên: "Tất cả đều thử rồi?""Vâng!""Cái nào mặc vừa gói lại hết đi!"Hắn buông tờ báo ra, "Đừng gói sai tôi mà phát hiện bộ nào không thích hợp, cẩn thận bát cơm của ngươi!""Vâng!" Nhân viên cửa hàng lớn tiếng nói, lập tức đi đóng gói.
14 Tính tiền xong, hai người đi ra khỏi trung tâm mua sắm, Mục Thiên Dương nói: "Mẹ cô tỉnh lại rồi. "Uyển Tình quay qua nhìn hắn:"Vậy… Tôi có thể hay không…"Mục Thiên Dương cúi đầu ở bên cổ cô hít hà, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ đồng ý nếu cô đi về ăn cơm trưa! Hai giờ về, thời gian còn rất dài đúng không?"Uyển Tình vội vàng nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử trên tay mình, mười một giờ.
15 "Có trắc nghiệm sao con còn đến đây!" Từ Khả Vi nói, "Mẹ không có việc gì, phẫu thuật cũng làm xong rồi, còn có thể có chuyện gì? Về sau phải đi học cho tốt, không cần phải để ý đến ta.
16 Uyển Tình vừa đi qua nhìn, chính xác là rất lớn, so với phòng khách nhà cô còn lớn hơn. Bốn phía đều là ngăn tủ, ở giữa có một bộ ghế sô pha, bố cục mỹ quan, tuyệt không gò bó, ngược lại lộ ra sự sang trọng.
17 Uyển Tình ngẩn người, có chút phẫn nộ: "Cô không phải nói thích mới lưu lại sao. "Cô ta vẫn mỉm cười: "Lưu lại cũng không nhất định phải mặc, nhưng mặc Mục tiên sinh khẳng định phải cao hứng.
18 Mục Thiên Dương mặt âm trầm, nói: "Vậy cô học ở đây, cứ nói với bà ta cô đi học! Cô học nội trú ở đây, mỗi tháng tôi cho cô về nhà thăm mẹ cô một lần!"Uyển Tình khóc thút thít vài tiếng: "Bà…Bà ấy sẽ hỏi giáo sư là ai…"Mục Thiên Dương bỗng dưng nhìn cô chằm chằm : "Cô không nghe lời tôi sao?"Uyển Tình khó chịu nói: "Ta mới 17 tuổi, đó là chuyện mà tôi nên làm!""Tốt lắm, tôi còn không làm gì được cô!" Hắn tức giận gật đầu, đột nhiên đem hai chân cô tách ra, giữ chặt cô ngồi trên đùi mình.
19 Uyển Tình mới biết mùi đời nhưng lại bị Mục Thiên Dương liên tục ba ngày yêu cầu vô độ, khiến sắc mặt cô thoạt nhìn rất tái nhợt. Hơn nữa không thể đi thăm Từ Khả Vi, tâm tình của cô càng thêm bất ổn.
20 Chính là lúc này, A Thành đi đến, nói: "Tiểu thư, tiên sinh có dặn, ngài không thể tùy tiện ra ngoài. Bà Trương, bà tự đi một mình đi, A Hoa ở bên ngoài, gọi hắn lái xe đưa bà đi.