1 Mười tám năm về trước…. Tiếng lá rơi nhè nhẹ trên mặt đất, khẽ khàng chạm xuống nền đất, khẽ khàng đến mức như sợ nền đất đau. Gió hiu hiu thổi, phả vào không gian mùi ngai ngái của lớp lá mục.
2 Mặt trời từ từ nhô lên nơi trời đông, những đợt nắng yếu ớt của ngày mới đan vào nhau cùng hơ nóng làn sương buổi sớm. Không khí vẫn mát mẻ, gió hiu hiu đùa các tán lá.
3 Tiểu Kiều theo y bước ra ngoài. Bước chân của y nặng nề nhưng uể oải. Y đặt nàng xuống một bãi đất rộng, rồi nói khan:- Muội thất hứa với huynh. Muội đã nói có làm ma cũng không buông tha huynh.
4 Miêu Lãm nhìn lên nền trời đen mượt, mới đó y đã chờ mười tám năm. Mười tám năm ròng rã y phiêu bạt giang hồ… Nhưng y vẫn chưa tìm được Tiểu Kiều. Nàng dường như đã biến mất trên cõi đời này.
5 - Cô cứ đi theo ta làm gì?Miêu Lãm rảo bước, Lệ Kiều lẽo đẽo đi theo phía sau y. Nàng hếch mỏ lên, nói:- Ta sẽ bám không buông, trù cho ông không tìm được vợ.
6 Lại một sớm đầu thu. Lại một năm nữa trôi đi. Mùi đất ngai ngái phả vào không gian. Thoảng đâu đó là hương hoa dìu dịu. Tiếng suối reo róc rách hoà vào thanh âm của tiếng chim rừng véo von.
7 Lệ Kiều ngồi xuống bên cạnh y. Cả ngày trời, cuối cùng cũng tìm được một chỗ trú chân. Y vẫn chưa tỉnh lại, mắt nhắm nghiền như một xác chết. Nàng vừa tự đấm vai vừa nói với Miên Lãm vẫn đang bất tỉnh nhân sự dưới đất.
8 Ánh lửa tí tách tí tách cháy. Tiếng nói chuyện của hai người khiến khoảng rừng không còn tĩnh lặng nữa. Cứ thế, cả hai nói chuyện thâu đêm cho đến khi sáng bạch.
9 - Tiểu nương tử, ta đã cõng muội suốt một ngày ròng rã, xuống được rồi chứ?Lệ Kiều bá lấy cổ y:- Không. Ngồi trên này thích hơn nhiều. Ai bảo huynh làm muội bị trật chân chứ.
10 Tiếng tí tách của lửa vang lên mỗi khi có một đốm sáng vụt lóe. Y thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì Lệ Kiều cũng ngủ, y có thể có một khoảng thời gian bình tâm suy nghĩ.
11 Tiếng tiêu dìu dặt vang lên. Lọn tóc mai dài của Miêu Lãm bay bay trong tiếng gió vi vu. Tiếng tiêu như dệt mộng tình ái, như xa như gần, xa đến mức cơ hồ không chạm được, gần như thể đang vuốt ve má phấn yêu kiều.
12 Y lại mở mắt, lại thấy đôi tay mình trong suốt. Có điều phần thân dưới của y như bị đóng vào giường. Y ngồi dậy, bay lên. Y nhìn xuống, thấy mình nằm trên giường, nửa phần hồn đã thoát khỏi xác.
13 Trời đã sáng từ lâu, mùi lá cây trong rừng mát lịm theo hương gió mới. Tiếng ríu rít của những chú chim nhỏ khiến khung cảnh thêm thanh bình. Tại nơi này vốn tịch không bóng người.
14 Vùng đất cạnh Hoả hồ cũng là một vùng đất chết. Không một loại cây cỏ nào có thể mọc lên trên mảnh đất này. Mặt đất nóng đến bỏng chân. Chỉ cần một giọt nước rơi xuống đất sẽ lập tức bốc hơi.
15 - A Miêu, tỉnh lại đi. Lệ Kiều lay mạnh y, A Kiều bụm miệng để không nấc lên. Lệ Kiều quay sang phía nàng :- Huynh ấy là thần tiên mà, không chết được đúng không ?A Kiều trơ ra, không trả lời câu hỏi của Lệ Kiều, rồi nàng cúi gằm mặt xuống.
16 Miêu Lãm dựng lại ngôi nhà cho ba người chung sống. A Kiều nhanh tay cắt lá làm mái. Lệ Kiều thì mải may rèm cửa. Gió phơ phất len qua những kẽ cây, cất tiếng xào {ạc đùa tán lá.
Thể loại: Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 39