1 Bình sinh Doãn Lễ chưa từng nghĩ rằng một cảnh tượng huyền ảo thần tiên nhường ấy sẽ xuất hiện trước mắt mình, kể cả hồi còn ở trong hoàng cung nguy nga lộng lẫy cũng chưa từng.
2 Có một ngày, Lê Huân và Doãn Lễ ngồi dưới tàng cây lê, Doãn Lễ đọc sách, Lê Huân ngắm cây, mong ngóng hoa lê nở rộ, đến lúc đó nhất định sẽ ngát hương khắp vườn.
3 Bởi vì Lê Huân có được chút cảm giác, nên một ngày nàng đi theo Doãn Lễ tới Vu Tinh các mua rượu anh đào mà Doãn Lễ Thích uống, chờ đến chạng vạng, Doãn Lễ gọi vài món ăn chuẩn bị dùng bữa tại đây.
4 Khi xuân về hoa nở, hồ điệp dập dìu, điểm mặc thành si. “Bà cô của nô tài ơi, người mau mau xuống đi, nhỡ ngã thì làm sao. ” A Tấn đứng dưới tàng cây lo lắng cuống quýt, có điều người trên cây lại không nghe.
5 Mưa rơi hiên nhà, từng đợt rả rích, hạt mưa khẽ nghiêng cuống lá, gió lạnh hoa rơi, đất trời tỏa hương. “Lê Huân, đừng đứng quá lâu trước cửa sổ. ” Doãn Lễ vừa cầm bút viết thơ, vừa cúi đầu dặn dò.
6 Gió xuân phơi phới, mưa bụi Giang Nam như tơ liễu bay lượn, hôm nay ánh dương nhè nhẹ, bên cạnh sào trúc sân vuông, một nữ tử mảnh mai khoan thai lựa chọn hoa tươi rực rỡ mới mở đầu xuân.
7 Giọt mưa từ trên cao rơi xuống như hạt đậu, lộp bộp lộp bộp, va vào tảng đá nứt sinh ra bọt nước, thấm đẫm hạnh hoa, khiến lớp rêu trên hòn non bộ lởm chởm đá càng thêm xanh mướt.
8 Trong đình viện lụa mỏng lững lờ, hương trúc diệp nhàn nhạt theo gió thổi qua các tán lá nghe tiếng sàn sạt, ve mùa thu thi thoảng kêu vài tiếng, dòng suối nhỏ cuối hành lang róc rách chảy, vẻ phiêu diêu khắp sân lặng lẽ giao hội với nhau.
9 Muôn hồng nghìn tía trong sân nở rồi tàn, chỉ còn duy nhất cây lê trắng hương thanh sắc tuyết, Doãn Lễ yên lặng ngồi trước phòng, một mình thưởng thức phong cảnh.
10 Vẫn là mùa xuân về hoa nở, nhưng đã sau mười năm, Lê sơn vẫn xanh mướt như trước, khi hoa cỏ xanh tươi hồ điệp bay múa. Xích hồ trở về, tới thăm chốn cũ, sau chuyện của Lê Huân, tính tình của xích hồ Lam Y[4] không còn nóng nảy khinh cuồng như ban đầu, trải nghiệm ở trần thế một thời gian, nay chỉ còn hờ hững, không truy đuổi phù phiếm hấp thụ tinh phách của con người mà tĩnh tâm tu luyện tử tế.