1 Khí trời thanh lành, núi biếc nước trong. Ánh mặt trời ban trưa rọi vào sơn cốc tĩnh lặng, một màu ấm áp. Trong sơn cốc có một dòng sông nhỏ, nước chảy lập lờ, trong veo chẳng gì sánh được.
2 Yến Cô Minh hỏi: “Xuống núi bằng cách nào. ”Phong Thiên Nhai đáp: “Tùy thôi, thích xuống bằng cách nào thì cứ xuống bằng cách ấy, anh không còn tay nữa, nhảy thẳng xuống cũng được.
3 Phong Thiên Nhai xách một cái vò, thắm nồng hương rượu. Nàng vung vẩy vò rượu, “Yến khờ, có muốn uống rượu không. ”Yến Cô Minh ngoái đầu lại. Bấy giờ trời đã tối, không khí bắt đầu âm ẩm.
4 Yến Cô Minh nhìn con dao nọ. Thực ra thì căn nhà bằng đá của Phong Thiên Nhai không à chỉ hơn một trượng*, nếu là trước đây, Yến Cô Minh chỉ cần thi triển khinh công là được, song bây giờ hắn trọng thương chưa lành, lại chưa điều dưỡng xong nội tức, đi bộ còn khó, huống gì khinh công.
5 Yến Cô Minh cúi đầu nhìn cô nhóc ấy. Đôi tay nàng bấu vào cánh tay hắn, dường như đang trút hết sức lực toàn thân, đến nỗi gương mặt be bé tròn tròn đỏ bừng cả lên.
6 Hắn không biết nàng đã rời đi khi nào, cứ im hơi lặng tiếng mà biến mất. Yến Cô Minh nhón vài quả trái cây trong giỏ ra ăn. Hắn cho rằng trong mấy ngày nay, mình đã ăn hết số trái cây của cả phần đời còn lại rồi.
7 “Cô dạy ta!”Yến Cô Minh không thừa một lời, quắp tụ kiếm lên, nói với Phong Thiên Nhai. “Cô dạy ta!”“Thái độ gì thế. ” Phong Thiên Nhai đứng thẳng dậy, “Cầu học thì phải ngoan ngoãn dập đầu kính trà bái sư, rồi ta cũng phải cân nhắc xem có muốn dạy anh hay không nữa chứ.
8 “Ồ. ”Giữa ráng đỏ hoàng hôn, Phong Thiên Nhai khoanh tay, nhìn Yến Cô Minh mê man dưới đất. “Anh thế mà không chết. ” Nàng đưa tay bắt mạch Yến Cô Minh.
9 “Tai họa hại người hại mình. ”Phong Thiên Nhai dứt lời, bốn bề tĩnh lặng. Yến Cô Minh: “Ý của cô là, đánh không đánh trả, chửi không chửi lại, ấy mới là đúng?”Phong Thiên Nhai lắc đầu.
10 Phong Thiên Nhai đi khuất, tại quán vằn thắn, nữ tử ngồi bên phải Khanh Sĩ Việt lên tiếng. “Thủ tọa, thuộc hạ có cần điều tra ả ta không. ”Khanh Sĩ Việt hờ hững đáp, “Tại sao phải điều tra nàng.
11 Yến Cô Minh bám theo đằng xa, thấy nam tử nọ đi vào một tiểu viện. Bốn bức vách bao quanh tiểu viện rất thấp, Yến Cô Minh đi từ phía cửa vào sang, cửa gỗ khép chặt.
12 Yến Cô Minh vác túi rời khỏi đấy, lần theo địa chỉ mà gã ăn mày cho, tìm đến nhà họ Lâm. Lúc gia bộc mở cửa đã bị miệng mồm đầy máu của Yến Cô Minh dọa giật bắn người, cuống quýt muốn đóng cửa lại.
13 Yến Cô Minh và Phong Thiên Nhai nhóm lửa trong rừng, Phong Thiên Nhai độ lượng nhường Yến Cô Minh ngủ, mình thì gác đêm. Ngày hôm sau, bọn họ tiến về phía sơn cốc.
14 Yến Cô Minh: “Theo lời cô, thứ này có tính lạnh, thế mà vẫn có thể làm thuốc dẫn ư. ”Phong Thiên Nhai liếc hắn một cái, “Bảo anh khờ thì đúng là anh khờ thật, vạn vất thế gian tương sinh tương khắc, có vật chí âm thì hẳn có vật chí dương.
15 Giọng khàn ngầm chứa quyết tâm không nhượng bộ. “Ấy chà. ” Phong Thiên Nhai nghe lời ấy, nhướng mày, “Thú vị rồi đây…”Yến Cô Minh: “…”Phong Thiên Nhai chăm chú nhìn cảnh phía dưới, Yến Cô Minh thì nhìn nàng.
16 Phong Thiên Nhai vác Diệp Hoài Sơn ra khỏi Thạch Dương cốc, đến được đỉnh núi bên cạnh, trời đã tảng sáng. Nàng đặt Diệp Hoài Sơn xuống đất. Diệp Hoài Sơn rã rời cả người, gắng sức chống tay đứng dậy.
17 “Đại gia, ngài vội như thế…”Hương Liên nhẹ nhàng nhấc tay, định cởi đai lưng Yến Cô Minh. Đang hành động, tay ả chạm phải mặt trong cánh tay hắn, lạnh lẽo cứng chắc.
18 Uyển Dung nhìn người đang nằm dưới đất, hỏi Khanh Sĩ Việt. “Thủ tọa, phải xử lý kẻ này như nào. ”Khanh Sĩ Việt: “Ngươi sai người vác lên xe ngựa đi. ”Uyển Dung: “Chỉ ném vào xe ngựa thôi ư? Nhỡ lát nữa có người đến cứu thì sao?”Khanh Sĩ Việt: “Ha, có người đến cứu đã hay.
19 “Yến khờ, anh có biết tại sao lúc đầu ta lại cứu anh không?”Yến Cô Minh: “Ta không biết. ”Phong Thiên Nhai cười cười. “Vì anh làm ta rung động. ”Yến Cô Minh xoay mặt sang, “Rung động…”Phong Thiên Nhai: “Ừm, anh làm ta rung động.
20 “Bây giờ, ngoan ngoãn đi ngủ cho ta. ”Phong Thiên Nhai đẩy Yến Cô Minh vào nhà. “Bị thương thành vậy mà còn lộn xộn, anh đúng là chán sống rồi. ”Yến Cô Minh sực nhớ còn ai đó đang nằm trong phòng, phanh gấp chân lại.