1 Đêm tối đen, một chiếc xe tải lao như tên bắn rồi đột nhiên dừng lại, cửa xe mở ra, hai người đàn ông nhanh chóng xuống xe rồi túm cô gái trẻ tuổi đang kéo hành lý ven đường nhét vào trong xe, xong đóng cửa xe nghênh ngang rời đi.
2 Việc hôn nhân của con cái hai nhà Mộ, Giang dẫn tới xôn xao cả thành phố.
Vì nhà họ Mộ giàu nhất ở thành phố C có chuyện vui tự nhiên thu hút ánh mắt của mọi người, mà nhà họ Giang cũng thuộc tầng lớp nhà giàu có trong nội thành, đề tài tự nhiên sẽ không ít, đặc biệt trước hôn lễ vài ngày đột nhiên thay đổi cô dâu lại càng làm cho bên ngoài bàn tán sôi nổi.
3 Một gương mặt đẹp trai tuấn tú đến người thần phẫn nộ từ khe cửa nhìn vào, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng, hình dáng môi đẹp, đặc biệt một đôi con ngươi dài nhỏ đào hoa chứa nhàn nhạt ý cười, làm cho người ta không nghĩ sẽ dễ dàng rơi vào đó.
4 Giang Dĩ Mạch đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người: “Coi như anh là kẻ ngốc, dám vô lễ với bổn tiểu thư, bổn tiểu thư cũng tuyệt không tha…” Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, thấy gương mặt tuấn tú bị ngã xuống đất không nhúc nhích, trong lòng chợt xuất hiện một cảm giác xấu.
5 Giang Dĩ Mạch cảm thấy khóe môi đẹp mắt của tên ngốc lộ ra một nụ cười tà xảo trá trong bóng tối, nhưng sắc trời quá tối, nhìn không rõ lắm.
Muốn phân biệt cẩn thận, chỉ thấy anh ta ngu ngốc cười, cùng với đôi mắt đào hoa câu người ngoài ngây thơ chỉ có ngây thơ.
6 Lúc này cũng bất chấp nhiều như vậy, vội vàng nói: "Tôi không tức giận, cũng không phải không cần anh. "
Mộ ngu ngốc thật cao hứng, lập tức cười cực kỳ khờ dại: "Vậy bây giờ chúng ta động phòng đi, mẹ anh nói.
7 Theo phong tập tục quán, sau ngày hôn lễ phải về nhà lại mặt. Tức là cô dâu chú rễ phải cùng nhau trở về nhà mẹ cô dâu để ăn một bữa cơm.
Mãi cho đến buổi tối ngày kết hôn đó, Giang Dĩ Mạch mới thấy được người chồng của cô.
8 Hình như Mộ ngốc nghếch cũng cảm thấy có cái gì không đúng, gương mặt tò mò nhìn Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, chẳng lẽ người chết không nên nằm trong quan tài sao?"
Giang Dĩ Mạch không nhìn gương mặt bị biến thành màu đen của Thiệu Thiến, nói: "Đúng là nên nằm trong quan tài.
9 “Năm đó trước khi qua đời mẹ tôi có để lại di chúc, trên di chúc viết rành mạch điều gì – "Giang Dĩ Mạch nhìn về phía Thiệu Thiến, “Hẳn các người rõ ràng hơn tôi nhiều.
10 Giang Mỹ Kỳ không biết từ lúc nào đứng ở bên cạnh, Giang Dĩ Mạch liền vội vàng kéo Mộ ngốc: "Ông xã, cẩn thận đứa con hoang trong bụng của cô ta!"
Sắc mặt Đường Hạo Thiên lạnh lùng, đi tới ôm Giang Mỹ Kỳ: "Giang Dĩ Mạch, xin cô nói chuyện chú ý một chút! Là tôi không thích cô, cô không cần gây khó dễ với Kỳ Kỳ.
11 Đến tận lúc Giang Dĩ Mạch vớ Mộ ngốc đi, Giang Gia Kiệt vẫn còn khóc.
Hắn thật sự bị dọa sợ rồi.
"Con trai, con đừng khóc, không phải còn chưa đánh con sao?" Thiệu Thiến đau lòng khuyên bảo: "Con nhóc Giang Dĩ Mạch chết tiệt này cũng hơi quá đáng.
12 Mộ gia vẫn luôn là cả nhà cùng ăn cơm, Đường Hân liếc nhìn Giang Dĩ Mạch đang yên lặng ăn cơm bên cạnh Mộ ngu ngốc, cố ý hỏi con trai ngốc của mình: “Thiên Thần à, hôm nay cùng vợ con đi về nhà của nó, có thấy ba mẹ vợ của con không?”
Mộ ngu ngốc nhướng mày, trẻ con bất mãn nói: “Mẹ, ba vợ và mẹ vợ kế khi dễ vợ, còn đánh vợ của con, chẳng qua có con bảo vệ vợ rồi.
13 Mộ ngốc nghếch ngớ ngẩn, ủy khuất nói: “Em nói em không có không thích anh. ”
“Đúng, mặc dù chúng ta mới biết nhau hai ngày, nhưng tôi cảm thấy anh thật đáng yêu, tôi rất thích anh, nhưng thích không phải là yêu.
14 Trong bóng đêm yên tĩnh, Giang Dĩ Mạch cảm giác thân thể của mình không ngừng chìm xuống, linh hồn giống như thoát khỏi thân thể, đi về thế giới bên kia.
15 Giang Dĩ Mạch liền tát một cái, trên má trái của Mộ ngốc nghếch hiện lên năm dấu tay rất rõ ràng.
"Chớ nói sang chuyện khác!" Giang Dĩ Mạch đẩy Mộ ngốc nghếch xuống: "Xoay qua chỗ khác! Nếu anh lại dám nhìn lén, coi chừng em đâm mù mắt của anh.
16 Hai tay cùa Giang Dĩ Mạch khoanh lại ở trước ngực, lạnh lùng nhìn.
Từ khi nào thì ông xã ngốc của mình lại trở thành miếng mồi ngon rồi?
Nữ giúp việc trẻ tuổi mạnh mẽ ngã vào trong ngực của Mộ ngốc nghếch, làm cho Mộ ngốc nghếch sợ đến mức vội vàng lùi về phía sau: "Không được, tôi đã có bà xã rồi.
17 Chuyện Giang Dĩ Mạch mới vào cửa chưa tới mười ngày đã tranh cãi với mẹ chồng thoáng cái liền truyền đến nhà họ Giang.
Thiệu Thiến vui sướng khi người khác gặp họa nói: “Tính tình con nhỏ kia thối tha ai chịu nổi? Trước kia ở nhà họ Giang, mọi người trong nhà chúng ta đều nhường cô ta, mới có thể khiến cô ta vô pháp vô thiên như vậy, bây giờ đến chỗ nhà họ Mộ, mọi người còn có thể nhường nhịn cô ta như vậy nữa sao? Thật sự là không biết sống chết.
18 Giang Dĩ Mạch dùng sức lắc lắc đầu, để nhìn rõ hình ảnh trước mắt.
Dải thực vật xanh bao trùm ánh mắt có thể chạm đến giới hạn.
Cô không biết đây là chỗ nào, chỉ là chạy liên tục.
19 Tất cả nhà họ Mộ tìm khắp nơi khu nhà cấp cao, cũng không thấy cậu hai Mộ Tử Duệ cùng người con dâu lớn Giang Dĩ Mạch.
Lần này cả Đường Hân cũng lo lắng, hai người lớn sống lại không rời khỏi nhà họ Mộ, có thể chạy đi đâu chứ?
Tìm khắp nơi hơn nửa đêm, chẳng lẽ hai người lớn còn sống có thể bốc hơi khỏi trần gian sao?
"Bà chủ!" Lúc này quản gia vội vã chạy đến, nhỏ giọng nói: "Bà chủ, buổi chiều có người hầu thấy cậu hai vào phòng đại thiếu phu nhân.
20 “Chuyện gì xảy ra? Sao nhà họ Mộ chúng ta lại có lưu manh xông vào?” Đường Hân nổi trận lôi đình, trách mắng Giang Dĩ Mạch: “Cuối cùng cô đã là những gì ở bên ngoài, sao lại chọc tới những người liều mạng không đứng đắn này? Nếu con tôi có sơ xuất gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 100