1 Chương 1 : Giấc mơ tuổi mới lớn.
Màn đêm buông xuống, phủ lên thành phố Hải Thành một lớp sương mù dày đặc. Trong căn phòng tràn ngập mùi hương nước tiêu độc, Lương Nặc nằm thiếp đi, mê man trên chiếc giường trắng toát, một cơn gió lạnh từ cửa sổ tràn vào phòng làm cô cảm thấy rét run.
2 Chương 2: Gả vào gia tộc bí ẩnBắc Minh Dục. . . .
Tương truyền, gia tộc giàu có nhất, thần bí nhất Hải Thành là gia tộc Bắc Minh, tập đoàn Bắc Minh là tập đoàn mà tất cả các doanh nghiệp đều không theo kịp, ông chủ hiện tại chính là Bắc Minh Dục.
3 Chương 3 : ĐÊM TÂN HÔN
Lương Nặc bị dọa sợ tới mức nằm trốn vào chiếc túi ngủ không dám động đậy.
Đã hơn mười tiếng đồng hồ liên tiếp cô không được nghỉ ngơi, tân lang Bắc Minh Dục thì mãi chưa thấy tới, cô vừa buồn ngủ, vừa mệt vừa đói, mi mắt cô cứ sụp xuống nhưng rồi lại phải cố mở ra.
4 CHƯƠNG 4 LỘT BỎ TOÀN BỘ
“Bắc Minh Dục?” Hắn bỗng nhiên dừng lại mọi hành động, tay nắm chặt hàm Lương Nặc và hất mặt cô lên: “Bắc Minh Dục, Bắc Minh Dục, cô thích anh ta đến thế cơ à? Hay là yêu anh ta rồi? Hay là cô muốn có gia sản của nhà Bắc Minh?”
Những năm gần đây, có vô số các cô gái mượn cớ là yêu Bắc Minh Dục nhưng thực chất là mưu đồ nhằm đạt được gia sản của nhà Bắc Minh, hắn ta sớm đã phát ngấy với những kiểu như thế này rồi.
5 CHƯƠNG 5 KIỂM TRA KỸ LƯỠNG
Bỗng nhiên, cô cảm thấy phần dưới cơ thể bị xâm hạn bằng vật gì đó cứng cứng làm cô đau tới nỗi mắt nhắm chặt, hai hàng lông mày nheo lại như sắp liền vào nhau vậy.
6
CHƯƠNG 6 KHÔNG PHẢI LÀ CÔ GÁI CÒN TRINH TIẾT
Vú Hà đã làm ở gia tộc Bắc Minh mấy chục năm, có thể nói là tâm phúc của nhà Bắc Minh.
Đáng lẽ trước khi Lương Nặc được gả vào nhà Bắc Minh là phải được kiểm tra cẩn thận nhưng vì Lương phu nhân cứ một mặc khẳng định Lương Nặc vẫn còn trong trắng và đòi thách cưới 1 tỷ, hơn nữa nhà Bắc Minh nghĩ nhà họ Lương không có gan lớn vậy mà lừa họ nên mới bỏ qua khâu kiểm tra trước khi cưới về.
7 CHƯƠNG7: AI ĐỒNG Ý CHO CÔ VỀ NHÀ MẸ ĐẺ
Lương Nặc bị vú Hà lôi đi, chẳng kịp súc miệng hay trang điểm gì cả, sau lưng thì đầy các vết sẹo, quần áo thì bị đánh rách tơi tả, không thể mặc được những bộ đồ bó sát người, chỉ có thể khoác một chiếc áo choàng dày nặng đê có tình che lấp đi những vết thương đỏ tấy sau lưng, nhìn cô thật đáng thương.
8 CHƯƠNG 8 :ĐI CẦU XIN ANH TA
Sau bữa cơm tối, Lương phu nhân không quên việc Lương Nặc bỗng nhiên về nhà, bà chất vấn xem có phải bọn họ cãi nhau không, Lương Nặc lúng túng dùng mọi cách để trả lời cho qua chuyện, đúng lúc cô chuẩn bị lên phòng đi nghỉ thì chuông cửa reo lên.
9
CHƯƠNG 9: TÔI KHÔNG PHẢI GÁI LÀM TIỀN
Sau bữa tối.
Lương Nặc cắn răng bắt xe đi đến nhà Bắc Minh ngay trong buổi tối, trong ánh sáng lờ mờ, ngôi biệt thự nằm sừng sững ở cuối tầm nhìn, nhuộm lên nó là một không khí hiu quạnh và hoang vắng.
10
CHƯƠNG 10:TÔI THÍCH DÙNG TIỀN ĐỂ SỈ NHỤC CÔ
Đôi mắt cô dừng lại ở hình ảnh rất thuận tầm nhìn của một người đàn ông trên tấm áp phích phía bên tay phải, anh ta mặc bộ đồ âu màu đen phẳng lì không một nếp nhăn, chiếc cà vạt màu đỏ được thắt chỉnh tề, ánh mắt sâu sắc, ngũ quan cân đối, khuôn mặt rõ ràng từng nét như được cắt gọt qua vậy, cho dù là được in trên tấm áp phích nhưng cô cũng có thể cảm nhận được khí chất và sự mạnh mẽ cường tráng của anh ta.
11 CHƯƠNG 11 TẠI SAO LẠI CÓ THỂ NHƯ VẬY
Về sau Lương Nặc vẫn nhặt số tiền ở dưới đất lên, cô với số tiền ấy không có thù hằn gì với nhau mà.
Cất cẩn thận và chỉnh lại quần áo túi xách, cô tiếp tục tìm Bắc Minh Dục, nhưng tìm đến cả hai vòng rồi mà vẫn không thấy có ai có thân hình, thần thái giống với anh ta, cô chỉ biết thở dài và nghĩ, anh ta có lẽ sớm đã rời khỏi đây rồi.
12 CHƯƠNG 12 CẦU XIN ANH GIÚP TÔI
Nhìn chiếc Spyker đen phóng đi mà Lương Nặc đứng thẫn thờ ngoài cánh cửa, cảm giác trời đất như sụp đổ và cô hoàn toàn hết hi vọng.
13 CHƯƠNG 13 VỨT CÔ TA LÊN ĐÂY
Ngày hôm sau, mặt trời đỏ rực từ phía đông mọc lên, chiếu rọi ánh sáng vàng rực rỡ qua chiếc áo màu nâu ướt sũng của Lương Nặc, khúc xạ lên một màu sắc óng ánh, Lương Nặc vừa đói vừa lạnh, vì quỳ quá lâu mà đầu gối bắt đầu có những vết sước, chảy cả máu.
14 CHƯƠNG 14 BÂY GIỜ THIẾU GIA LẠI CẦN CÔ RỒI
Lại một lần nữa bước chân vào đại sảnh này, Lương Nặc vẫn bị bắt quỳ dưới nền nhà, ngồi trên ghế là Bắc Minh phu nhân với sự lạnh lùng không hề giảm, điều này làm cô sợ tới mức không dám thở to, vết thương roi mây hôm trước quất vào người làm cô nghĩ lại vẫn thấy rùng mình.
15 CHƯƠNG 15 CÔ LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ TÔI MUA VỀ
Trời đã tối.
Rất nhiều người đứng bên ngoài căn gác nhỏ, nào là bác sỹ, người giúp việc, thậm chí còn có một đạo sĩ Mao Sơn mặc áo choàng đứng đó, Lương Nặc chỉ biết từng bước đi theo thư ký Tôn đến cửa của căn gác nhỏ.
16 CHƯƠNG 16 ĐỪNG LỘT BỎ QUẦN ÁO CỦA TÔI
“Tôi biết sự thật này rồi, anh không cần phải nhắc nhở tôi!” Lương Nặc cắn chặt môi, co ro trong chiếc chăn, nhìn anh ta mà lòng bất an: “Có điều, tôi muốn biết ngay từ đầu vì sao anh lại muốn cưới tôi?”
Trong nhận thức của cô, Bắc Minh Dục còn tốt hơn nhiều mụ phù thủy già kia, ít nhất lúc cô bị ăn đòn và bị ép ký vào hợp đồng không bình đẳng kia thì anh ta đều không có mặt.
17 CHƯƠNG 17 CẢ ĐỜI ĐỪNG NGHĨ TỚI VIỆC RỜI KHỎI ĐÓ
Lau khô mồ hôi, Lương Nặc thừ người ra ngồi trên giường một lúc, giấc mơ hoang đường đêm qua hiện về trong ký ức, cô nheo mày tìm kiếm gì đó bên cạnh mình nhưng sớm đã là khoảng trống, ngay đến cả chiếc gối cũng lạnh ngắt.
18
CHƯƠNG 18 SINH CHO TA MỘT ĐỨA CHÁU
“Không sao!” Đôi mắt to tròn long lanh của Lương Nặc tỏ rõ sự kiên định: “Cuộc thi này vô cùng quan trọng với tớ, bất kể chuyện gì xảy ra tớ sẽ đều cố gắng hết sức.
19 CHƯƠNG 19 TÔI VẪN CÒN QUÁ TRẺ. . .
Lương nặc nằm trên giường mà lòng không yên, trong lúc đó có người mang canh thuốc bắc đặt trên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, dặn dò cô phải uống hết trước khi thiếu gia tới, cô gật đầu rồi quay mặt đi, rồi cũng quên luôn bát canh để đó.
20 CHƯƠNG 20 PHÁT BỆNH
Nghe thấy tiếng Lương Nặc, Bắc Minh Dục bất thình lình mở mắt nhìn cô, dưới khóe mắt là những tia mạch máu đỏ ngàu, Lương Nặc nuốt nước bọt ừng ực, giải thích, “Vừa nãy, tôi,.