1 Thiên Lăng Đại Lục.
Cực Bắc Băng Nguyên.
Hoàng Nguyệt Ly cả người đẫm máu, linh lực đã tiêu hao hết, không còn sức để đánh trận nữa.
Trên gương mặt tuyệt mỹ, thần tình không chút thay đổi, chỉ có đáy mắt mang hàn quang lạnh lùng, tiết lộ đáy lòng nàng tràn đầy sát ý.
2 Hoàng Nguyệt Ly đầu óc hỗn loạn choáng váng, phảng phất một mảnh đen nhánh trong yên tĩnh lơ lửng thật lâu, thật lâu.
Ngay sau đó, trước mắt nàng xuất hiện một chút ánh sáng, bên tai cũng vang lên thanh âm mỏng manh.
3 Hoàng Nguyệt Ly kiếp trước là hậu thế nổi tiếng của thông thiên đồng thuật, có thể dựa vào thần thức cường đại khống chế đối thủ, hiện tại tuy rằng thực lực chỉ có một thành cũng không bằng kiếp trước, nhưng đối phó với Bạch Nhược Nhiên một võ giả của khí Huyền Cảnh như vậy, vẫn là dư dả.
4 Hoàng Nguyệt Ly nhìn lướt qua mặt đất, bất mãn nói: "Ngươi là tứ tiểu thư Hầu phủ, vì sao lại nghèo như vậy? Có phải hay không còn trộm dấu diếm thứ tốt gì đó?"
"Tam.
5 "Tứ tiểu thư, ngươi. . . . . . Ngươi làm sao vậy?"
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, Hoàng Nguyệt Ly một thân bạch y từ trong phòng "bay" ra.
6 Nàng ngồi dưới đất, mơ mơ màng màng mở mắt ra, rất nhanh, nàng phát hiện mình không biết từ khi nào đã đi tới trên đường cái, hơn nữa cả người trần truồng như nhộng, còn bị một đám người vây quanh ở trung tâm, bốn phương vây xem.
7 Khóe miệng Hoàng Nguyệt Ly hơi run rẩy.
Nha hoàn này của nguyên chủ, thế nhưng thật ra rất trung thành, vừa rồi bị người ấn trên băng ghế muốn đánh đến chết, vẫn không quên bảo vệ chủ tử đã qua đời của mình, đáng tiếc, đầu óc này tựa hồ có điểm không tốt, lại còn tưởng rằng nàng là ma quỷ?
Thải Vi còn đang khóc lớn dưới chân nàng: "Tam tiểu thư, nếu như khi ngươi còn sống, có thể lợi hại giống như bây giờ, thật là tốt biết bao a! Lão hầu gia nếu như biết ngươi tuổi còn trẻ đã bị hại chết, thì sẽ có bao nhiêu thương tâm a.
8 Hoàng Nguyệt Ly phất phất tay, nói: "Ngươi đi ra ngoài đi, hôm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai thu thập trong sân cho ta, nó đã bị ô nhiễm bởi đám người bẩn thỉu kia, quả thực là không thể sống nổi.
9 Nhưng, có nghe nói Bạch Nhược Ly có phụ thân là đệ nhất cao thủ Nam Việt Quốc, theo lý thuyết, như thế nào cũng không nên là một phế vật mới đúng.
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu?
Trong đầu Hoàng Nguyệt Ly hiện lên vô số đan phương cấp cao nhất có thể trị liệu thể chất phế vật này, nhưng đều cảm thấy không áp dụng được.
10 Hắn ra sức mà đạp chân ngắn nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhăn lại như một cái bánh bao, giãy giụa.
"Thả ta xuống dưới, thả ta xuống dưới! Xấu nữ nhân, đồ nhà quê, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi không lập tức buông ta ra, cung cung kính kính mà quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ta liền phải xử đẹp ngươi!"
Hoàng Nguyệt Ly cười nói: "Nha, tuổi còn nhỏ, tính tình lại không nhỏ, thu thập thiếu hài tử anh hùng a, để ý ta đánh mông ngươi!"
Tiểu hài tử phùng bánh bao trên mặt lộ ra thần sắc không dám tin tưởng, càng thêm dùng sức giãy giụa, kêu lên: "Xấu nữ nhân, ngươi chờ đó cho ta! Ngươi vừa rồi cũng thấy được, nguyên thân của tiểu gia ta là phượng hoàng cường đại xinh đẹp như vậy, ta hiện tại chỉ là do không đủ huyền lực mới bị thu nhỏ lại, chờ tiểu gia ta khôi phục thực lực, một cái ngón tay là có thể bóp chết ngươi!"
"Lợi hại như vậy sao?"
Hoàng Nguyệt Ly khóe miệng gợi lên, ngón tay buông lỏng, tiểu hài tử thân thể tròn vo lập tức trụy xuống, mắt thấy sắp bị ngã thì cái mông sẽ nở hoa.
11 Hoàng Nguyệt Ly lúc này mới hiểu được, nói: "Thì ra là thế, nói như vậy, nguyên thần của ta sau khi tự nổ, có thể trọng sinh, cũng là vì có Thiên Hoàng Quyết?"
"Điều này.
12 Hoàng Nguyệt Ly ha hả cười: "Ta rất xin lỗi, vận khí của tỷ tỷ ta từ trước đến nay đều rất tốt. "
Nàng cầm lấy sách lật lật, ở trên trang sách thứ nhất, nàng phát hiện có phần giải thích chi tiết về ngọn lửa của linh hỏa thánh thể.
13 Cửa hàng lớn nhất Nam Việt Quốc là Thiên Trân Các.
Khách nhân lui tới rất nhiều.
Hoàng Nguyệt Ly tuy rằng là tiểu thư Hầu phủ, nhưng bởi vì ăn mặc rất bình thường, cho nên cũng không có người chú ý đến nàng.
14 Bạch Nhược Nghiên chỉ lo đánh người trút giận, không hề chú ý tới, roi của nàng không hề hạ xuống trên người Hoàng Nguyệt Ly, ngược lại đem khách nhân trong Thiên Trân Các đều bị dọa không ít.
15 Thiên kinh địa nghĩa (天经地义): đạo thường như trời và pđất, không thể xê dịch được. (Quy luật của trời và đất)
Hoàng Nguyệt Ly nhẹ nhàng nhoáng lên, liền tránh ra.
16 ". . . . . . thời điểm Tứ muội tới nhà ta, ta đang ở trong phòng ngủ, nha đầu Thải Vi của ta không hiểu quy củ, không hầu hạ tốt Tứ muội, Tứ muội cũng rất tốt bụng, lập tức thay ta giáo huấn nha hoàn bên người, nhưng lại không cẩn thận đánh hỏng vài món đồ cổ do cha ta truyền lại cho ta, cho nên mới viết giấy nợ.
17 Nhưng mà, hôm nay, trên người nàng có lại đúng một ngàn lượng bạc.
Chút bạc này là nàng thật vất vả năn nỉ ỉ ôi cả một năm, cầu xin Võ Uy Hầu - Bạch Lưu Cảnh cho nàng.
18 Hoàng Nguyệt Ly nói: "Ta đương nhiên biết điều này. Như thế nào? Chẳng lẽ ta không thể mua lò luyện khí này sao?"
Tôn chưởng quầy ngẩn ra: "Bạch tiểu thư, nếu ngươi thật tình muốn mua, bổn tiệm đương nhiên sẽ không ngăn cản ngươi.
19 Tôn chưởng quầy giật mình hỏi: "Bạch tiểu thư, ngươi mua những thứ đó. . . . . . chẳng lẽ là chuẩn bị luyện khí sao?"
Hoàng Nguyệt Ly tùy ý gật gật đầu.
20 Hoàng Nguyệt Ly tùy ý đánh giá trong chốc lát, sau đó yên lặng dời tầm mắt.
Mặc kệ chủ nhân xe ngựa là ai, dù sao cũng không có quan hệ gì cùng nàng, từ trước đến nay nàng không có hứng thú đối với chuyện phiếm.