1 Không khí buổi sớm thật trong lành, những tia nắng mặt trời tinh nghịch nhảy múa qua ô cửa sổ. Và trên chiếc giường êm ái rộng thênh thang, một dáng nữ nhỏ nhắn yêu kiều vẫn đang say giấc, chiếc ga trải giường trắng muốt cùng với những đốm đen khuất sáng rơi vung vãi trên bề mặt tạo nên một sự tương phản rõ rệt.
2 Tô Duyệt Duyệt vừa tỉnh dậy, ngay lập tức bị cảnh vật xung quanh làm cho choáng váng, cô quay đầu nhìn khắp một lượt, đôi mắt bỗng chốc tràn đầy một nỗi kinh ngạc.
3 “Đâu nào? Bây giờ mới đang bắt đầu mà…” Nói rồi chàng ta điên cuồng lột xé quần áo của người đang bị đè bên dưới.
“Bắt đầu cái gì mới được chứ? Thôi nào, tôi giờ đã biết thể lực của anh rất rất được rồi, anh quả thật là người rất rất thích hợp.
4 Tô Duyệt Duyệt không thèm nhìn hắn, tay không ngừng áp vào bộ ngực săn chắc của hắn, mong đẩy được hắn ra. “Anh có thể đứng lên đã có được không? Anh đừng quên là… cái chỗ đó của anh vẫn chưa kiệt sức đâu” Tô Duyệt Duyệt hoàn toàn có thể cảm nhận thấy cái thứ cứng cứng đó của hắn đang chạm vào đùi cô…
Đôi mắt quyến rũ ấy bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
5 Nam nhân hoài nghi nhìn cô, hoàn toàn không hiểu những gì cô đang nói…
“Chỉ cần anh hứa với tôi sẽ không động thủ nữa, tôi lập tức giúp anh phá giải huyệt đạo” Tô Duyệt Duyệt thật sự không nỡ nhìn hắn phải đứng bất động như vậy cả tiếng đồng hồ, cô cũng đã từng trải qua cái cảm giác bị điểm huyệt như vậy, thật sự rất khó chịu, máu trong người bị tụ lại, để lâu thì có thể sẽ bị tê liệt.
6 “Này, anh có thể đừng có hơi chút là động thủ được không? Đau chết đi được” Cánh tay của Tô Duyệt Duyệt như sắp bị bẻ gãy, không ngờ một tên nam nhân người đẹp như hoa mà tính tình lại thô bạo đến vậy, cô cố gẵng vùng vẫy…
“Ngươi không hề có nội lực? Sao lại biết cách điểm huyệt? Nói mau, ngươi rốt cuộc là ai?” Bắc Thần Hàn buông tay cô, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
7 Một buổi chiều mùa xuân quang đãng, ánh nắng ấm áp, gió thổi hiu hiu. Cả kinh thành vẫn đang ồn ào, náo nhiệt.
.
.
.
Trong phủ thái tử…
Một bóng nữ nhỏ nhắn đang bước đi thoăn thoắt, bước đi của cô tuy không dài, nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn.
8 Tưởng rằng Tô Duyệt Duyệt chỉ còn biết nhắm mắt mà chờ chết, ngờ đâu đúng lúc ấy, cô chợt thấy mình đang nằm trong một vòng tay vô cùng vững chắc. Cô hốt hoảng mở to đôi mắt, thì ra là khuôn mặt của tên yêu nghiệt đáng chết đó.
9 Bắc Thần Hàn cao gần 1 mét 9, khiến cho Tô Duyệt Duyệt đứng đối diện có cảm giác như đang bị chèn ép.
“Ngươi vừa nói cái thứ tiểu ái nhân đó là ai?” Bắc Thần Hàn gầm ghè giận dữ.
10 Buổi tối, Tô Duyệt Duyệt vui vẻ đến ngồi trước bàn dùng cơm, vốn là nàng muốn để cho Tiểu Thúy và các nha hoàn khác ngồi ăn cùng mình, nhưng bọn họ vẫn một mực khăng khăng theo quy định, nhất quyết không ngồi cùng một bàn ăn với nàng, vì vậy nàng cũng không muốn bức họ thêm nữa.
11 “vậy thì đừng trách ta ” Tô Duyệt Duyệt vừa nói xong, trong lúc hai người còn chưa kịp phản ứng liền điểm vào huyệt đạo của họ.
Lâm Điệp Tử kinh ngạc trợn tròn mắt, nàng từ trước đến nay không hề biết Tô Duyệt Duyệt cũng biết võ công, thời điểm này nhìn thấy sự lạnh lùng trong đôi mắt của Tô Duyệt Duyệt, bất giác cảm thấy sợ hãi, nàng ta nhìn Tô Duyệt Duyệt vơi ánh mắt lo sợ.
12 Bắc Thần Hàn vừa mới bước vào, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn kinh, sau khi đã hết bàng hoàng, hắn ngay lập tức hét lên: “Tô Duyệt Duyệt, ngươi cư nhiên dám khi dễ Điệp Tử” Hắn nét mặt trầm xuống, nhìn gương mặt tươi cười của Tô Duyệt Duyệt nói.
13 “Được rồi, các nàng cũng đã xin lỗi, người hẳn là có thể giải khai huyệt đạo cho họ rồi chứ!” Bắc Thần Hàn với ngữ khí lạnh nhạt nói.
Tô Duyệt Duyệt tự nhiên cũng không làm khó hai nàng nữa, đầu tiên là giải huyệt cho Vương Nghê Thường.
14 Bắc Thần Hàn mục quang nóng bỏng chăm chú nhìn khuôn miệng còn vương đầy nước của nàng, mở mồm nói: “Aí Phi, nếu như đã ăn cực khổ như vậy, chi bằng đừng ăn nữa, chúng ta bàn chút chuyện chính a.
15 “A. Đã nói là nhẹ nhàng thôi mà” Tô Duyệt Duyệt trau mày, trợn mắt nhìn hắn.
Bắc Thần Hàn chẳng đếm xỉa đến lời cô nói, lần nữa cúi đầu xuống ngậm chặt như muốn nuốt trọn bờ môi nhỏ ấy, hắn mạnh tay xé.
16 Sáng sớm —–
Bắc Thần Hàn ngồi chính giữa sắc mặt khó coi, chốc chốc lại nhìn Tô Duyệt Duyệt đang dùng cơm bên cạnh. Người con gái này đương nhiên để hắn nằm trên mặt đất cả một đêm, hại hắn sớm tỉnh dạy vai đau lưng ê, còn cô ta tinh thần sảng khoái, điềm nhiên như không có việc gì xảy ra.
17 Hai vị hoàng tử khác cũng lập tức ngồi xuống, tứ hoàng tử vội mở miệng hỏi: “ Hoàng tẩu biết bổn vương là ai chứ?”.
Tô Duyệt Duyệt ngẩng đầu nhìn gương mặt yêu quái kia, bất giác nuốt 1 ngụm nước bọt, lắc đầu nói: “Ta không phải hoàng tẩu của các người, hoàng tẩu của các người đã chết rồi.
18 Mọi người xung quanh nhìn như không nhìn, lần lượt cúi đầu húp cháo của mình, chỉ có Tô Duyệt Duyệt mở to mắt nhìn Lâm Điệp Nhi thong dong ăn bánh quẩy.
19 Tại Hoa viên của phủ thái tử.
Các hoàng tử sau khi đã dùng cơm xong, liền thong dong đi đến đình nghỉ mát của Hoa viên để tản bộ thư dãn, chỉ riêng Bắc Thần Hàn là chọn cho riêng mình một góc khuất.
20 “Không được…” Bắc Thần Hàn và Bắc Thần Lẫm đột nhiên cùng đồng thanh bác bỏ.
Nhị hoàng tử ho một tiếng quay sang nhìn Tô Duyệt Duyệt: “Duyệt Duyệt, ngươi không có tư cách, Uyên Ương Hồ Điệp là chỉ tình trinh nữ mà hạ thủ, ngươi cùng hoàng huynh đã thành vợ chồng, hắn ta như thế nào vừa ý ngươi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50