41 Buổi chiều, Tô Duyệt Duyệt giả trang thành nam nhân, mang theo nha hoàn lén lút trốn ra khỏi phủ, hai người chủ tớ thong dong chốn này chốn nọ hết cả một buổi chiều, đây được coi như là cuộc dạo chơi lần đầu tiên của Tô Duyệt Duyệt kể từ lúc nàng đến cổ đại này.
42 “Lão nhị, đầu của ngươi ngấm nước rồi sao? Không nhìn thấy 3 chữ Túy Tiên Lâu to đùng treo ở bên trên à? Kỹ viện a!” nàng chỉ chỉ về phía tấm biển đang treo trên tường.
43 “cái gì? Một vạn lượng, vậy ta ra giá 1 vạn 500 lượng, ngươi nhanh đi mời người” Tô Duyệt Duyệt hô to chỉ tay về phía tú bà.
Nàng hôm nay là đặc biệt đến đây để xem hoa khôi, nói gì cũng phải nhìn được tận mắt mới thỏa a.
44 Tú bà 1 lúc chạy ra, lại chạy vào, lại chạy ra, lại chạy vào….
“Cô nương, vị công tử đó đã ra giá 22 vạn lượng bạc rồi, cô nương có muốn tiếp tục ra giá nữa không?” Tú bà đã bị làm cho hớn hở tới mức nội thương, 22 vạn bà ta phải buôn bán trong bao lâu mới được a!!
“22 vạn, Duyệt Duyệt, tỉ không phải còn muốn tăng thêm chứ!” BẮc Thần Liệt nắm bàn tay nhỏ bé của Duyệt Duyệt hỏi.
45 Bạch y công tử khuôn mặt đen đi mấy phần, giận dữ cầm chén rượu trên bàn uống cạn, đột nhiên đứng dậy: “ta nhất định phải đi xem xem, là nữ nhân nào dám to gan mắng ta là đồ ngốc”
Lời vừa nói xong, trừng mắt nhìn tú bà, mụ ta ngay lập tức gật gật đầu dẫn hắn đến căn phòng của Tô Duyệt Duyệt, lam y công tử cũng tràn đầy hiếu kỳ vội bước theo.
46 “Nhị đệ, ngươi đang làm gì?” Bắc Thần Hàn không biết từ khi nào đã đứng trước cửa rồi, sắc mặt tối sầm nhìn 2 người họ
Bắc Thần Liệt rùng mình, quay đầu lại, lại phát hiên sắc mặt của Bắc Thần Hàn vô cùng khó coi, hắn ảo não vừa rồi như nào lại có thể muốn thân mật với Tô Duyệt Duyệt.
47 Nàng đột nhiên níu lấy vạt áo của Bắc Thần Hàn, tức giận bất bình nhìn hắn.
“Tô Duyệt Duyệt, bỏ tay ra…” Bắc Thần Hàn mâu mắt âm u, lạnh lùng sắc bén, sự nhẫn nại của hắn đã quá đủ rồi.
48 “Ngươi nói xem, bây giờ đến lượt bổn vương tìm ngươi tính sổ rồi…” Bắc Thần Hàn ép nàng vào vách tường, hai tay nắm chắc lấy vai nàng không cho nàng ngọ nguậy, áp sát mặt vào nhìn nàng.
49 Mấy ngày sau. Hoàng cung——-
Hôm nay ở trong hoàng cung tổ chức hội thưởng hoa, hầu như tất cả các phi tần và hoàng tử cũng đều tham gia, khi Bắc Thần Hàn đưa Tô Duyệt Duyệt tiến cung, hoa viên rộng lớn sớm đã chen chúc đầy người với người.
50 Tô Duyệt Duyệt hai tay chắp vào nhau, tỏ ra cái bộ dáng của một thái tử phi, hất cằm nói: “ quận chúa, ngươi ngang nhiên tìm phu quân của ta như vậy, dường như không quá hợp lý a, ngươi không nhìn thấy thái tử phi đang đứng trước mặt ngươi sao?”
“ta không hề coi ngươi là thái tử phi, hơn nữa thái tử điện hạ lại không phải chỉ có thể có mỗi mình ngươi” Lãnh Phức Hương lạnh lùng nói.
51 “Nói như vậy. thái tử là không cho thần đệ chút mặt mũi nào rồi?” Hắn cười như không cười nói.
“Lục đệ nghĩ quá nhiều rồi, bổn vương chỉ là không muốn phiền ngươi, lục đệ đã kiên trì như vậy, vậy bổn vương đành phải theo ý ngươi, ngày khác sẽ đến làm khách ở phủ nhà ngươi.
52 Bắc Thần Hàn mâu quang có phần phức tạp, gật gật đầu: “Vâng, Duyệt Duyệt không cẩn thận bị va chạm ở đầu, sau khi tỉnh lại thì bị mất trí rồi”.
Hắn đương nhiên không muốn nói cho hoàng thượng biết Tô Duyệt Duyệt trước đây đã chết rồi, Tô Duyệt Duyệt bây giờ là linh hồn xuyên không, chuyện này mà nói ra sợ rằng hoàng thượng sẽ sợ chết luôn.
53 “Hoàng hậu nương nương, lão nô…lão nô không dám” Lý mama run run nói.
hoàng hậu hổn hển trừng mắt nhìn bà ta, sau đó lại nhìn sang Tô Duyệt Duyệt gào lên giận dữ: ” Tô Duyệt Duyệt, bổn cung ra lệnh cho ngươi ngay lập tức thả lý mama ra”
Tô Duyệt Duyệt cười tà mị nhìn mụ ta: “vậy trước tiên hoàng hậu nên xin lỗi ta a, nếu chịu xin lỗi thì ta sẽ không tính toán với các người nữa”
“hỗn xược, để xem bổn cung giáo huấn ngươi như thế nào” Hoàng hậu sắc mặt đen hẳn, không chút do dự đánh qua.
54 Lúc này, 1 vị thái giám vội vàng đến bên cạnh Lãnh Phức Hương. : “Phức hương quận chúa, vương gia đang tìm người, người mau đi gặp vương gia 1 chuyến”.
55 “Ách, soái ca… xin lỗi nhưng… Đừng nổi nóng nha… làm ơn giải huyệt đạo trên người tôi đi, thật sự rất khó chịu a!” Tô Duyệt Duyệt chớp chớp mắt nói.
Bắc Thần Hàn cười khẩy, những ngón tay thon dài tiếp tục lướt xuống phía dưới và cuối cùng dừng lại ở núm vú (eo >”<) nhè="" nhẹ="" vân="" quanh="" hai="">)>
“Đồ biến thái, ngươi đang làm cái gì vậy?” Tô Duyệt Duyệt trong chốc lát bỗng cảm thấy cơ thể trở nên tê dại.
56 “Bổn vương làm gì chứ? Nàng xem nàng “ướt” cả rồi… Xem ra cũng thích “tiếp xúc” với bổn vương đúng không?” Bắc Thần Hàn buông tha cho trái dâu đã đỏ tấy, nói bằng một giọng châm biếm.
57 Bắc Thần Hàn cười cười, không muốn lại giày vò nàng, hắn thở 1 hơi dài, thứ dục vọng cuồng nhiệt kia lại 1 lần nữa phả lên người nàng, gấp rút muốn Tô Duyệt Duyệt chính thức trở thành nữ nhân của hắn.
58 Buổi tối. Yến tiệc hoàng cung
Hoàng thượng ngồi ở vị trí cao nhất sắc mặt rạng rỡ, bên dưới lần lượt là các hoàng tử được sắp xếp ngồi theo thứ tự lớn bé.
59 Mọi người vô cùng hiếu kỳ, không biết ở bên trong chiếc hộp kia là cái thứ gì, ai cũng chăm chú nhìn Tô Duyệt Duyệt, mà hoàng hậu kia lại đang nở một nụ cười quỷ dị, Bắc Thần Hàn vô tình bắt gặp được nụ cười ấy, hắn đang định đứng lên ngăn cản, nhưng là đã không kịp.
60 Tô Duyệt Duyệt cười cười, sau đó quay người đi về vị trí của mình.
Mâu quang Bắc Thần Hãn bỗng chốc sáng rực, chăm chú nhìn nụ cười trên mặt Tô Duyệt Duyệt, đột nhiên góc miệng cũng bất giác cong lên nở ra một nụ cười vô cùng dễ coi, nàng lại vừa thay hắn chuốc một cốc rượu ngon.