61 Hoàng cung. Ngự Thư phòng——-
Hoàng thượng sau khi tiến vào thư phòng, liền không ngừng đánh giá Tô Duyệt Duyệt, cuối cùng đi đến trước kệ sách lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho nàng.
62 “Ngọc bội Minh Nguyệt này hồi đó do Nê Bồ tát lưu lại, hắn đã từng nói ngọc bội Minh Nguyệt đã mang ngươi đến, cũng có thể mang ngươi quay trở về”. Hoàng thượng nhìn nàng, tay chỉ xuống ngọc bội Minh Nguyệt nói.
63 “Duyệt Duyệt, ngươi đang nghĩ cái gì? Từ lúc lên xe ngươi đều là thấp thỏm không yên, rốt cuộc phụ hoàng đã nói gì với ngươi?” Bắc Thần Hàn hiếu kì hỏi.
64 Đêm tối, Bên ngoài Duyệt Tâm Các.
Một thân ảnh áo đen vút qua như con thoi vào trong thái tử phủ, cuối cùng vào đến hoa viên của Duyệt Tâm Các.
“Gà con, mau mau lớn a!” Tô Duyệt Duyệt ở bên 1 góc của hoa viên, mọi người đứng bên ngoài chuồng giúp đàn gà cắt cỏ.
65 Tô Duyệt Duyệt nở nụ cười kì dị, nhìn đông nhìn tây, cuối cùng dừng lại tại cái ghế đẩu trước mặt của hắn.
“Ngươi muốn làm gì?” Tu La Sát nghi hoặc hỏi.
66 Sau khi Tu La Sát nghe thất tiếng động, khuôn mặt lại tràn đầy sát khí: “Tại sao ta lại không dám? Đưa chìa khóa ra đây…”
Bắc Thần Hàn cười lạnh 1 tiếng, nhìn hắn nói: “Lần trước bị thương rồi, cư nhiên còn không sợ chết, rốt cuộc là ai đã phái ngươi đến lấy chìa khóa?
“Việc này ngươi không cần biết, có giao ra không?” Tu La Sát cầm kiếm hỏi lại lần nữa.
67 “Thái tử điện hạ, ngươi bị thương rồi, mau truyền thái y…” Tên thị vệ cầm đầu lo lắng phân phó.
Tô Duyệt DUyệt nhìn theo hướng Tu La Sát biến mất, dần dần thu hồi lại tầm mắt, mâu quang phức tạp, ngân châm trên tay lập tức thu hồi vào cổ tay áo, khuôn mặt hồi phục lại nụ cười tà mị, vội vàng đến bên Bắc Thần Hàn.
68 Tô Duyệt Duyệt sau khi băng bó vết thương cho hắn xong, vừa ngẩng mặt liền bắt gặp cái nhìn nóng bỏng của Bắc Thần Hàn, thật là đáng chết, tên yêu quái này lớn lên soái như vậy làm gì chứ, lại còn lộ ra cái ánh mắt mê người đấy, thật khiến người ta muốn phạm tội mà.
69 “Ngươi có thể không đụng đến nữ nhân khác sao?” Tô Duyệt Duyệt quay người lại đối mặt vơi hắn nói.
Bắc Thần Hàn nhếch môi cười, kề sát môi đến bên tai nàng nói: “Bổn vương có thể đáp ứng nàng, không đi tìm nữ nhân khác, nhưng những ngày về sau chỉ cần bổn vương muốn, người vợ là nàng cũng phải tùy lúc đáp ứng bổn vương a ”
Tô Duyệt Duyệt suy nghĩ 1 lúc, quả thật cũng rất công bằng, hắn không thể tìm nữ nhân khác, vậy chỉ có thể tìm nàng.
70 “Soái ca, ngươi không thể ra sớm như lần trước a!! bảo qủa dưa chuột của ngươi phải kiên trì a!”
Tô Duyệt Duyệt cười tà mị thức tỉnh hắn, trong đầu Bắc Thần Hàn tràn ngập cảnh tượng lần trước, tối nay hắn sẽ biểu hiện tốt để cho nàng xem.
71 “Duyệt Duyệt, bây giờ rất muộn rồi, nhẫn nại 1 chút, rất nhanh sẽ không còn đau nữa”. Bắc Thần Hàn kiên trì hôn lên khắp mặt của nàng.
Một lúc sau, Bắc Thần Hàn lùi 1 chút, từ từ xâm nhập, muốn thẻ xem nàng có còn đau hay không.
72 Đêm khuya yên tĩnh, một bóng đen di chuyển với tốc độ rất nhanh đi đến bên bờ hồ…. .
“Chuyện kia ngươi xử lý như thế nào rồi, chìa khóa đâu” Nam tử phía trước lạnh lùng quay người lại
Tu La Sát cười lạnh một tiếng, từ trong người móc ra một tờ ngân phiếu: “thất bại, bên cạnh Bắc Thần Hàn có người hỗ trợ, đồ vật mà ngươi muốn e rằng không thể lấy được, chỗ tiền này giả lại cho ngươi, nhiệm vụ này ta từ bỏ”
Sắc mặt của người nam tử trầm hẳn xuống, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Không ngờ Tu La Sát ngươi cũng có việc không làm được, xem ra ngươi cũng không lợi hại như giang hồ đã đồn đại a”
Không ngờ, nhiệm vụ mà hắn phân phó lại 3 lần thất bại, bất kể như thế nào, hắn cũng phải lấy được chiếc chìa khóa đó.
73 Nam tử sau khi hồi phục tinh thần liền đứng dậy, kinh ngạc nhìn theo bóng dáng của nàng, góc miệng khẽ nhếch nhếch lên, hắn hiện tại đối với nữ nhân này là vô cùng hứng thú, cư nhiên dám to tiếng với hắn, lại còn đẩy ngã hắn, thật hiếu kỳ.
74 “eei, đay chính là nam kỹ viện sao? Không có người a!” tô Duyệt Duyệt hiếu kỳ nhìn quanh bốn phía.
Trên con đường, hai bên là các dãy nhà to nhỏ, nhưng ngoài họ ra thì không có bất kỳ ai đi lại, lẽ nào buôn bán không tốt?
“Ngươi xem ngươi thích dạng nam nhân như thế nào, chỉ cần gõ cửa thì có thể vào rồi” Bắc Thần Ngạo cười cười giải thích cho nàng.
75 “Này cô nương, thế còn tiền?” Mục Tiêu sắc mặt khó coi hỏi.
Tô Duyệt Duyệt cẩn thận tìm khắp lại một lượt, nhưng vẫn không thấy chút vết tích nào của ngân phiếu, chẳng nhẽ đã làm mất trên đường đi rồi.
76 Bắc Thần Hàn rùng mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ vô số tội kia, rút kiếm phi chuyển thân đến trước mặt mục tiêu, dùng kiếm chỉ vào bộ hạ của hắn.
77 Bắc Thần Hàn hạ thấp đầu, điên cuồng hôn vào cái miệng nhỏ của Tô Duyệt Duyệt, bàn tay lớn do dự dừng trước tấm voan mỏng trên người nàng, cuối cùng luồn vào trong áo mò đến nơi cao nhất, uốn nắn.
78 buổi chiều,bên ngoài phủ
hôm nay là trận đấu thứ hai giữa Tô Duyệt Duyệt và Lãnh Phức Hương quận chúa, các vị hoàng tử ai cũng háo hức đến xem cuộc thi đấu này.
79 Tô Duyệt Duyệt nhìn bóng dáng hắn rời đi, sau đó lại cẩn thận hít ngửi mùi hương của vị thuốc đó.
“Hóa hủ cao” nàng kinh ngạc nói.
Tên quái thai này tại sao lại bôi Hóa hủ cao ở trên tay của nàng chứ? lẽ nào hắn cho rằng trong trận đấu sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?
Nửa canh giờ sau Tô Duyệt Duyệt cùng Lãnh Phức Hương bắt đầu đi đến bãi cỏ.
80 “Ngươi…. . tóm lại hôm nay ta nhất định thắng, hừ!” Lãnh Phức Hương đột nhiên nghĩ đến quyển sách mà Tô Duyệt Duyệt mượn nàng, vội vàng lớn tiếng hỏi: “đúng rồi, quyển xuân cung đồ lần trước ngươi mượn ta, khi nào mới giả lại cho ta đây?”
Tô Duyệt Duyệt ngại ngùng cười, nhìn nàng ta một cách trìu mến: “ngươi gấp như vậy đã muốn đòi về rồi, là muốn cùng nam nhân hoang dã nào đó thực hành sao?”
Mấy vị hoàng tử ở đấy giống như hít phải một ngụm khí lạnh, hai người nữ nhân này cư nhiên ở trước mặt mấy người họ không chút xấu hổ nói đến cái loại chuyện này.