81 Vút một tiếng, mũi tên đó trực tiếp lao vào không trung nhắm thẳng vào con chim ưng đang bay trên bầu trời, mũi tên đâm xuyên qua bụng con chim, dính đầy máu, cuối cùng đâm thẳng vào hồng tâm của tấm bia.
82 “Nữ nhân khốn kiếp, ngươi dám cả gan làm ta tuyệt tự tuyệt tôn…”
Gương mặt sát thủ áo đen hết sức khó coi, hắn trợn mắt nhìn về phía Lãnh Phức Hương còn đang ngơ ngác, ngọn lửa phẫn nộ trong mắt hắn như muốn nung chảy nữ nhân trước mặt.
83 Lúc này, Băc Thần Hàn vẫn tiếp tục kéo Tô Duyệt Duyệt tháo chạy lên đỉnh núi, đằng sau họ là một toán áo đen tầm ba chục tên vẫn đang theo sát, khi cả hai chạm chân đến vách núi Tô DUyệt Duyệt mới kinh hoàng mở to mắt.
84 “ Đều cút ra ngoài cho ta, nhiệm vụ thất bại thì các ngươi đừng mơ mộng đến thuốc giải nữa” nam tử trung niên lạnh lùng ra lệnh.
Lão ta sau khi thấy đám hắc y nhân đã lui xuống hết, liền quay đầu trừng mắt nhìn nam tử trẻ tuổi đang hoang mang đứng ở bên cạnh, nỗi phẫn nộ ngay lập tức lại trào dâng như muốn giết chết người thanh niên trước mắt này.
85 Tô Duyệt Duyệt toàn thân cảm thấy từng trận tê dại, hai mắt mơ hồ nhìn người nam nhân đang ngụp lặn trước ngực mình: “Phu quân”.
Một tiếng “phu quân” mang vẻ nũng nịu này, khiến tâm Bắc Thần Hàn rạo rực như thủy triều lên, vội vàng lột bỏ quần dưới của nàng, sau đó mang theo những nụ hôn nóng bỏng chu du khắp trên người nàng, từ trên xuống dưới, bàn tay to vẫn gian ác trêu đùa hai bầu ngực non mềm, chiếc lưỡi nóng bỏng của hắn sau đó di chuyển xuống vùng bụng bằng phẳng, sau khi hôn nhẹ nhàng lên đó, lại cứ thế tiếp tục di chuyển xuống dưới.
86 Đêm khuya thanh tĩnh. Tại một đại viện nào đó.
Mấy người nữ nhân cùng vài người nam nhân sắc mặt nghiêm trọng ngồi ở trên ghế, đột nhiên có một người phụ nữ trung niên ước chừng khoảng 50 tuổi đang chậm rãi từ của tiến vào.
87 Sáng sớm, hoàng cung….
Hoàng đế khắp mặt là vẻ lo lắng nhìn mấy vị hoàng tử, vừa biết được sự tình hôm qua bọn họ bị ám sát, mà Bắc Thần Hàn cùng Tô Duyệt Duyệt lại cả đêm vãn chưa hồi thái tử phủ, thật lo sợ hai vợ chồng họ phát sinh sự việc ngoài ý muốn.
88 Bắc Thần Hàn nhấc người lên, lại một lần nữa áp chế nàng ở dưới thân, hôn trụ lên cái miệng mê người của nàng.
“Phu quân, dậy thôi, trời sáng rồi” mấy tiếng kháng nghị của Tô Duyệt Duyệt khó nhọc từ trong nụ hôn phát ra.
89 Một tháng sau. Thái tử phủ —-
Hôm nay Bắc Thần Hàn cùng mấy bị hoàng tử ngồi ở đình nghỉ mát nói chuyện phiếm.
“Hoàng huynh, huynh thật sự muốn hưu bốn vị tiểu thiếp kia sao? Là do ý của Tô Duyệt Duyệt à? Nếu không thì huynh tại sao đột nhiên lại muốn hưu họ?” Bắc Thần Liệt khắp mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn Bắc Thần Hàn hỏi.
90 Sáng sớm. Duyệt Tâm các—–
Tô Duyệt Duyệt năm ở trên giường, ôm lấy chiếc chăn dày trong một tư thế vô cùng không đứng đắn nhắm mắt ngủ, chỉ là bên ngoài ồn ào tiếng khóc đến long trời lở đất, khiến nàng từ trong giấc mộng đẹp,vô cùng miễn cưỡng tỉnh dậy.
91 Còn chưa ngủ được bao lâu, căn phòng một lần nữa lại bị đẩy ra, tiếp đó là hai người vóc người vạm vỡ, hai vị mama khuôn mặt u ám cùng với bốn người cung nữ trực tiếp tiến vào, trên người hai vị mama này phát ra một khí làm làm người khác khó lòng phản kháng, đến ngay cả Tiểu Thúy đứng ở trong phòng, chỉ vừa nhìn qua cái toàn thân liền phát run.
92 Sau khi Tô Duyệt Duyệt được bế lên giường, cũng mơ hồ tỉnh lại, người đầu tiên đập vào mắt nàng chính là cái tên tội phạm đã hại nàng mệt mỏi cả ngày, nàng ngay lập tức ngồi thẳng dậy, bực tức véo lấy tai của hắn, mặc kệ hắn la hét kêu đau.
93 Hắn sao lại có thể bắt ép nàng, nàng chính là không muốn học, hắn sao có thể nhẫn tâm như vậy,ngày đầu tiên đã thảm hại đến mức này rồi, vậy những ngày về sau không phải muốn nàng trực tiếp quy thiên sao.
94 “Vậy có thể rút ngắn thời gian luyện tập một chút được không, buổi sáng để cho ta ngủ nhiều một chút” Tô Duyệt Duyệt thấp giọng thương lượng.
Nàng biết, Bắc Thần Hàn là thái tử, từ xưa đến nay vó vị thái tử phi nào lại đanh đá ngang ngược như nàng đâu chứ, đương nhiên, nàng không phải là người cổ đại, sẽ không thể có được khí chất của các tiểu thư khuê các được, nhưng đúng như hắn nói, vì Bắc Thần Hàn, nàng cũng nên ngoan ngoãn học một chút lễ nghi của người cổ đại.
95 Hắn thong thả ngồi trên giường, đôi mục tử màu xanh lục nhìn chăm chú khuôn mặt đang ngày càng trở nên trắng bệch của Lãnh Phức Hương, hắn bất đắc dĩ tháo đai lưng của nàng xuống, cởi tất cả quần áo trên người nàng.
96 Lãnh Vương Phủ lúc này người ra người vào nhốn nháo như một mảnh hỗn loạn, Lãnh Tiêm Trần lo lắng ngồi bên cạnh giường con Gái bảo bối của mình, chỉ sợ vừa rời đi, Lãnh Phức Hương sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch.
97 “Phức Hương quận chúa đã không sao rồi, vậy ta về trước đây. ” Tô Duyệt Duyệt ghé vào tai Bắc Thần Hàn nói khẽ.
Bắc Thần Hàn có chút lo lắng nhìn cô.
98 Lúc ấy, Trữ vương vẫn luôn nấp ở ngoài, gương mặt lạnh lẽo mới bước vào, tiến lại phía Tô Duyệt Duyệt.
Lần trước ám sát không thành, giờ cô ta lại tự động mò đến, sao hắn có thể để thoát được.
99 Trong ánh mắt của Bắc Thần Ngạo hiện rõ sự bối rối, nửa muốn nói gì đó, nhưng lại giống như bị mẩu xương cá chặn họng vậy, khiến hắn lại ngập ngừng buông xuôi, hắn lo ngại nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Tô Duyệt Duyệt, bao nhiêu lời muốn nói rốt cuộc vẫn thốt không ra.
100 “Chẳng có lí do. ” Đôi môi mỏng tang của Bắc Thần Ngạo chẳng hề do dự nhả ra đúng bốn từ đơn giản.
Tô Duyệt Duyệt trợn mắt, cô bắt đầu cảm thấy rằng mình và hắn hình như không thể hiểu nổi nhau.
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không
Số chương: 44