1 “Lần này Mộ Thần lại đứng đầu nữa rồi, xem ra học bổng quốc gia năm nay lại về tay thằng đó. ” Trong thư viện, một sinh viên thoáng có chút ghen tị nói.
2 “Thiếu gia. ” Tề Tứ ngoan ngoãn đi đến, gọi một tiếng.
Mộ Thần híp mắt, ánh mắt không tốt liếc nhìn Tề Tứ, không kiên nhẫn nói: “Không phải ta đã nói là ngươi không được làm phiền ta sao?”
Mộ Thần rũ mắt xuống, dựa theo trong nguyên tác thì mẫu thân của Mộ Thần chết sớm, còn người phụ thân Mộ Viễn Phong là một vị luyện đan sư, thường xuyên bế quan luyện đan.
3 Một thanh kiếm đẹp đẽ được Mộ Thần cầm trong tay, Mộ Thần đầy kích động vuốt ve bảo thạch trên thân kiếm.
Mỗi một khối bảo thạch trên Bích Thuỷ Kiếm đều có phẩm chất rất tốt.
4 “Thiếu gia. ” Nhâm Tam bước vào cửa, cung kính gọi.
“Ngươi đã đến rồi. Nếu đến rồi thì theo ta ra ngoài một chuyến. ” Mộ Thần liếc mắt nhìn Nhâm Tam một cái, thản nhiên nói.
5 Trần Mạc Nhiên nhìn thanh kiếm trên quầy, đôi mắt lập tức co rụt lại.
“Mộ Thần, ngươi muốn trả thanh kiếm này?” Trần Mạc Nhiên chỉ vào thanh kiếm trên quầy, tức đến khó thở trừng mắt nhìn Mộ Thần.
6 Trang Du nhìn bóng dáng không chút nào lưu luyến của Mộ Thần, đôi mắt hiện lên vài phần khác thường.
Trần Mạc Nhiên nhìn thấy vẻ mặt này của Trang Du, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ phẫn nộ.
7 Mộ Thần mở cửa, phát hiện trong phòng nhiều thêm một vị khách không mời mà đến.
“Phụ thân. ” Mộ Thần cúi đầu, nhẹ giọng gọi một tiếng.
Mộ Viễn Phong đối với Mộ Thần coi như không tồi, nhưng Mộ Thần đối với Mộ Viễn Phong lại luôn kính sợ có thừa, thân cận lại không đủ, thấy Mộ Viễn Phong, liền giống như chuột thấy mèo.
8 “À, ta nghe nói con đã trả lại Bích Thủy Kiếm kia. Sao vậy? Gần đây thiếu tiền sao?” Mộ Viễn Phong vừa định ra khỏi cửa, lại nhớ ra cái gì quay đầu hỏi.
9 Trần Đạt dàn xếp tốt cho Diệp Thạch xong, liền đi ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Qua hai canh giờ, Trần Đạt miễn cưỡng tươi cười đi về nơi Diệp Thạch đang ở, “Thiếu gia, ta đã nghe ngóng rõ ràng, Mộ Thần tướng mạo xuất chúng, tuổi trẻ tài cao, phụ thân là một vị luyện đan sư cấp ba…” Diệp Thạch bất đắc dĩ nói với Trần Đạt: “Trần thúc, ngài không cần an ủi con, con biết Mộ Thần là người như thế nào.
10 Diệp Thạch đi theo Trần Đạt tới trước cổng lớn Mộ gia, nhìn đại trạch Mộ gia đại khí hào hùng, trong lòng Diệp Thạch nhịn không được có chút khác thường.
11 “Phụ thân, ngài tìm con?” Mộ Hồng đi vào hỏi.
“Đúng vậy. ” Mộ Viễn Hàng gật đầu nhìn Mộ Hồng, trên mặt lộ ra một tia tươi cười ôn hòa.
“Có chuyện gì không ạ?” Mộ Hồng hỏi.
12 “Con nói chuyện với Mộ Thần về Phá Linh Đan?” Mộ Viễn Hàng lạnh mặt hỏi Mộ Hồng.
“Phụ thân, ngài biết rồi sao? Phụ thân, Nhị thúc hiện tại đã là võ sư chín sao, nếu như để cho Nhị thúc thăng cấp lên võ linh thì đối với chúng ta sẽ rất bất lợi.
13 Nhâm Tam gõ cửa, đi vào thư phòng bẩm báo với Mộ Thần, “Thiếu gia, có khách nhân muốn gặp ngài. ”
“Khách nhân? Ai vậy?” Mộ Thần quay đầu hỏi.
“Trần Mạc Nhiên Trần thiếu gia, còn có Trang Du thiếu gia.
14 “Thiếu gia, chuyện hội đấu giá của Tế Nguyệt, ngài biết không?” Trần Đạt hỏi.
Diệp Thạch nói: “Trần thúc, ngài đừng gọi con là thiếu gia! Con hiện tại chỉ là một tên chặt thịt, ngài lại gọi con là thiếu gia, đây không phải là rất kỳ quái sao?”
Trần Đạt xấu hổ cười, “Đây là thói quen, nếu ta không gọi ngài là thiếu gia, vậy ta nên gọi ngài là gì?”
Diệp Thạch nhún vai, “Gọi con là Thạch Đầu đi.
15 Mộ Viễn Hàng lạnh lùng nói với Mộ Hồng: “Mộ Thần đã giao bản đồ mà chúng ta kẹp trong sách cho Mộ Viễn Phong rồi, hiện tại Mộ Viễn Phong đã có phòng bị với chúng ta.
16 Trang Du cúi đầu, tâm tình nhịn không được mà suy sụp.
Người vây quanh hắn không ít, bọn họ đều thập phần ân cần với hắn, nhưng quyết tâm vì hắn vung tiền như rác lại không có.
17 “Mộ thiếu, gần đây ngươi đang bận rộn chuyện gì vậy? Chúng ta giờ mới gặp được ngươi đó. ” Trang Du chớp chớp mắt hỏi.
“Gần đây ta đang học luyện đan với phụ thân.
18 Mộ Thần và đám người Trần Mạc Nhiên tan rã trong không vui, ngồi trong xe ngựa, Mộ Thần che dấu sắc mặt.
Trang Du đích thật là một người không đơn giản, cũng bởi vì hắn không nguyện ý bỏ ra nguyên thạch mà sắc mặt những người khác nhìn hắn đều không tốt, hắn chắc chắn lúc ấy đã bị vài người ghi hận.
19 Mộ Thần đầy hưng trí đi dạo trong khu giao dịch yêu thú.
“Heo hàng chính tông Hương Sơn mới tới đây! Nhìn xem, mấy con heo này đều rất khỏe mạnh, thịt này cam đoan ngon miệng!”
“Tam Hoa Kê, bán giá tiện nghi, bán giá tiện nghi đây! Còn mười con cuối cùng, một nguyên thạch một con đây!” d.
20 Diệp Thạch nhìn Tam Hoa Kê trong lồng sắt, đôi mắt hơi lóe lên.
Diệp Thạch rất thích ăn gà, lúc mẫu phụ của Diệp Thạch còn sống, Diệp Thạch cơ hồ mỗi ngày đều có thể gặm một cái đùi gà tươi ngon nhiều mỡ, đoạn thời gian đó là đoạn thời gian mà Diệp Thạch hạnh phúc nhất, Diệp Thạch mỗi lần hồi tưởng về những ngày đó thì đều nhịn không được mà cong khóe miệng.