1 Phó Giác Lãng cả ngày nay luôn mơ hồ dự cảm có điềm xấu sắp đến, xoa ấn mi mắt nặng trĩu, người cảm thấy chút mệt mỏi liền phân phó Vương Văn đích trợ thủ: “Quay về Phó công quán”.
2 Phó Giác Lãng đứng trước cửa thư phòng, chào theo nghi thức quân đội: “thiếu tướng Quân đoàn 17 -Phó Giác Lãng xin gặp Đại soái”.
Phó Giác Lãng hai mắt nhìn thẳng khoảng không phía trước, không thấy phụ thân liếc mắt nhìn mình một cái.
3 Đứng ngoài cửa chờ đợi, Vương Văn nghe lệnh tiến vào
-“Không làm tròn trách nhiệm nên đánh bốn mươi! Lừa gạt cấp trên nên đánh bốn mươi! Người truyền quân pháp tiến vào ở trước mặt ta đánh! Ta muốn nhìn xem hôm nay ai dám xin tha! Truyền lệnh xuống, toàn bộ sĩ quan đều tiến vào nhìn, đây là kết cục của không làm tròn trách nhiệm “.
4 Roi mây gõ gõ ở mông, Giác Lãng mặt ửng hồng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Từ trước đến nay, chỉ cần hắn nhận sai, phụ thân cùng lắm chỉ là ngoài miệng giáo huấn cho thông suốt, chưa bao giờ đối với hắn động thủ.
5 Phó Giác Lãng khiếp sợ nhìn phụ thân, không dám tin lòng ngài lại sắt đá đến thế
-“Phụ thân…”
“Lời phụ thân nói người không có nghe sao, cởi quần!” Phó Tây Giang giờ phút này hai mắt nén giận, càng lộ ra uy thế trấn áp khủng khiếp.
6 Phó Tây Giang thấy hắn vẫn mạnh miệng không chịu nói thật, càng tức giận, không bận tâm đạo lực ngày càng gia tăng.
“Ách a…” roi trúng ngay vết roi cũ, Phó Giác Lãng đau theo bản năng đưa tay ra ngăn cản.
7 Phó Giác Lãng chấn động, sau một lúc lâu, rốt cuộc vẫn là bước ra từng bước chậm rãi đi đến trước mặt phụ thân quỳ xuống.
Phó Tây Giang tay cầm roi gõ gõ cánh tay hắn ra lệnh: “Duỗi thẳng”
Phó Giác Lãng cắn môi, kìm nén nước mắt, vươn tay ra.
8 Phó Giác Lãng khi tỉnh lại, trời đã lờ mờ sáng, hắn nhúc nhích ngón tay chỉ cảm thấy cả người đau nhức, nhất là phía sau nóng như lửa đốt, đau đớn kịch liệt làm cho hắn nhịn không được mà rên rỉ.
Thể loại: Trọng Sinh, Đam Mỹ
Số chương: 15
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 120