1 “Ư…!!!! A… A… Không được, mau cho em bắn!”
“Honey, chờ anh!. . . Em yêu! Nhịn chút nữa đi!” Tô Tử Long hổn hển, di chuyển nhanh hơn, bàn tay to nắm lấy phân thân Lâm Ngôn, không chịu làm cho cậu giải phóng.
2 Lâm Ngôn trong lòng tức giận, trên mặt vẫn còn ngoan ngoãn, nhưng há miệng sớm đã bĩu môi cao cả buổi, chỉ là bản thân không có phát giác mà thôi, Lý Cảnh Quan cười thầm trong bụng, đứa trẻ này sợ là bị nhà cưng chiều làm hư đi à nha, cái gì đều giấu không được, một chút uất ức cũng chịu không nổi.
3 Nghe Lâm Ngôn trả lời, người thanh niên đứng lên, đi tới: “Từ khi nào mà Long Đằng thuê tiểu nam sinh đảm đương người vệ sinh?” Người thanh niên rất cao, cao ngất mà cường tráng, thanh âm trầm thấp mang theo nghi vấn của anh ta trong không gian trống trải quanh quẩn, hết thảy đều làm cho Lâm Ngôn tràn đầy cảm giác áp bách, trí nhớ lúc nhỏ dâng lên, cậu cảm thấy sợ hãi, đã nghĩ tông cửa mà chạy.
4 Vẫn như cũ đúng 8 giờ có mặt tại Long Đằng.
Vẫn như cũ lên tầng cao nhất, Lâm Ngôn mang không hiểu chờ mong, gõ cửa phòng chủ tịch.
Nửa ngày, không người đáp lại.
5 Hôm nay cả ngày, chờ Tô Tử Long phê chỉ thị cùng xử lý văn kiện khẩn cấp nhiều không kể xiết, giữa trưa nếu không phải Lâm Ngôn nhắc nhở, anh căn bản không nhớ rõ ăn cơm, đến lúc tan tầm, anh lại cho Lâm Ngôn về nhà trước, chính mình tiếp tục vùi đầu tăng ca.
6 Nhưng bây giờ anh nhìn bộ dáng Lâm Ngôn rút trong ngực của mình, cảm thấy trái tim giống như là muốn nứt ra, chảy ra ngọt ngào chất lỏng, hoặc như là tràn đầy như muốn nổ tung, làm cho anh toàn thân nóng sốt, chỉ có đem môi dán tại đôi môi đang có chút hé mở của Lâm Ngôn mới có thể giải thoát!!!
Môi ngậm lấy môi, đầu lưỡi cũng trượt đi vào, liếm mút, dây dưa không ngớt, người dưới thân bởi vì không cách nào hô hấp phát ra khó chịu rên rỉ, giãy dụa vặn vẹo, làm bừng tỉnh người đàn ông vẫn chưa thoả mãn!
Tô Tử Long ngước nhìn trần nhà, hô hấp nặng nề, tim đập dồn dập, trong lồng ngực Lâm Ngôn ngừng giãy dụa, gắt gao mà ôm lấy anh, ngủ rất ngon lành…
Lâm Ngôn phát hiện Tô Tử Long đối đãi với mình thay đổi thái độ.
7 “Tiểu Ngôn, mẹ bảo con mua hành tây, sao con lại mua tỏi hả?” Bác gái dở khóc dở cười, nhìn con trai.
Hơn một tuần lễ rồi, Lâm Ngôn một mực tăng ca, hôm nay thật vất vả bởi vì lão bản đi Hồng Kông công tác, cho hai ngày nghỉ, bác gái quyết định làm món sở trường hành tây nấu cá hoa vàng, thịt kho mật ong để cho cả nhà ăn ngon lành một bữa.
8 Không gian trong BMW đối với người điều khiển mà nói đã đầy đủ rộng rãi, nhưng, đối với hai người vội vã triền miên thật sự mà nói là quá chật chội rồi.
9 Nhưng, vẫn phải tỉnh lại.
Ánh rạng đông buổi sớm mai xuyên thấu qua khe hở bên cạnh bức màn len lỏi vào phòng, Lâm Ngôn mở mắt ra, từ trong ôm ấp ấm áp ngẩng đầu, chậm rãi dùng ngón tay khe khẽ vuốt khuôn mặt đã khắc vào trái tim, sau đó đem tay giao triền với bàn tay to đang ôm eo mình, dùng đầu ngón út câu lấy đầu ngón út của anh——
Cả đời, cả đời, yêu nhau như vậy được không anh?
Cả đời.
10 Kể từ đó, Lâm Ngôn một tháng ba mươi ngày toàn bộ dính chặt vào bên cạnh Tô Tử Long, trái tim như tẩm trong bình mật, cả ngày không ngừng mà toát ra bong bóng ngọt ngào, nhưng vẫn còn một chút nho nhỏ tiếc nuối —— có một sự kiện đã sớm lên kế hoạch tốt lắm, nhưng khi bắt đầu tiến hành, chẳng phải dễ dàng.
11 Cầm điều khiển từ xa, đem máy điều hoà tăng cao thêm vài độ, mới đem chăn hoàn toàn xốc lên, lộ ra thân thể trơn bóng, ngủ trần rất hữu ích cho thân thể khoẻ mạnh, Tô Tử Long đương nhiên yêu cầu người yêu mỗi ngày bảo trì thói quen tốt.
12 Tô Tử Long biết rõ tâm sự của Lâm Ngôn.
Lên máy bay đã hơn nửa tiếng rồi, Lâm Ngôn một mực nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Thân thể đã khỏi bệnh hết, nhưng tâm bệnh chưa lành.
13 “Em yêu, em mà ăn hết là không thể hối hận đấy!!”
Lâm Ngôn gật gật đầu, mắt hồng hồng, có nước mắt chảy ra, lại cười híp mắt, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống cái bánh ngọt trước mặt đã bị nếm qua mấy ngụm——
Ngồi xe lửa, Lâm Ngôn đi theo Tô Tử Long rời khỏi Italy.
14 “Hôm nay tại sao trở về rồi? Thiếu gia thì sao?” Lâm Đại Chí trông thấy con trai lớn nhiều ngày không gặp trở về nhà, thật vui mừng, nhưng chịu qua Tô gia ân tình nên ông lập tức nhớ tới đứa con có chức trách trong người, đang bận việc tại phòng bếp bác gái cũng đi tới hỏi.
15 “Tiểu Ngôn, Tô tiên sinh mấy giờ tới?” Bác gái đứng ở cửa phòng, phí cả buổi mới đem mớ rau cải nhặt ra rửa sạch sẽ, con trai thật vất vả trở về một chuyến, không cùng nó so đo:
“Ba con đi đón Tiểu Phi tan học, mẹ đã bảo mua thêm chút đồ ăn trở về, trong chốc lát sẽ có thêm đồ ăn cho các con!”.
16 Lâm Ngôn ngoài ý muốn phát hiện, những lời “Ông xã, em yêu anh” đặc biệt có ma lực, dùng để đối phó người nào đó chuyên chế lại không nói đạo lý hết sức hữu hiệu, mạnh hơn cọ cọ, ôm một cái, làm nũng, chơi xấu… gấp trăm lần.
17 Ngũ Triết Nhân thấy Lâm Ngôn mỉm cười, nhãn tình sáng lên: “Cậu là trợ lý đặc biệt của Tô Tử Long hả?”
Lâm Ngôn gật đầu. Đây không phải bí mật, người trong Long Đằng ai cũng biết.
18 Đây là một cái phòng xép bình thường, chưa đầy bốn mươi mét vuông, kể cả ——
Một gian phòng, rỗng tuếch, một gian phòng bếp, vừa đủ đứng một người rưỡi, bên trong có một cái lò than, không biết có thể sử dụng hay không, một gian phòng tắm, bên trong chỉ có một buồng xí, một cái lavabo rửa mặt, không có cửa.
19 96 giờ, bốn ngày bốn đêm, có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
Ví dụ như, hiện tại ai tiến vào phòng xép bình thường, chưa đầy bốn mươi mét vuông này, nhất định nghĩ không ra bộ dáng ban đầu của nó——
Một gian phòng, vách tường là màu lam nhạt sạch sẽ, mùa hè, trông thấy màu xanh da trời như vậy, trong lòng phảng phất có gió nhẹ thổi qua, mát mẻ thoải mái, rất thoải mái, mùa đông, trông thấy màu xanh da trời như vậy, trong lòng phảng phất có mây trắng thổi qua, lười biếng, thật ấm áp.
20 Thật sự rất hạnh phúc!
Nếu như không phải lần nữa đụng phải tên nhóc Ngũ Triết Nhân.
Lúc ấy.
Lâm Ngôn ĐH năm 3 vừa mới khai giảng một tuần lễ, đang buồn rầu vì tìm việc gì đó làm thêm để kiếm tiền.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 10