41 Mộ Thần nhíu mày, trong con ngươi xẹt qua vài phần mù mịt. Lam Nhược Phong? Lam Nhược Phong tại sao lại đến đây?
Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, nói: “Ngươi nhanh tới xem sao.
42 “Phụ thân, ngài định làm như thế nào?” Mộ Thần hỏi.
Sắc mặt Mộ Viễn Phong tối đen một mảnh, tin tức này đã truyền ra, hiện tại khắp nơi đều theo dõi hắn, hắn muốn lưu đan dược thêm hai năm thì khả năng không quá cao, tình huống hiện tại, biện pháp tốt nhất là dùng đan dược.
43 Trong khu bán đấu giá.
“Mộ đại sư, đây là biên lai của ngài, Phá Linh Đan khởi điểm sẽ có giá bốn mươi vạn nguyên thạch, nếu như đến lúc đó không có người cạnh tranh, khu bán đấu giá của chúng ta sẽ lấy giá quy định thu đan dược này vào.
44 Diệp Thạch trở lại tửu lâu, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, nhăn chặt mày hỏi: “Thạch Đầu, con muốn dọn đến Mộ gia?”
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
“Thạch Đầu, con như thế nào lại đột nhiên nghĩ thoáng mà nghe theo Thần thiếu?” Trần Đạt không hiểu mà hỏi.
45 Mộ Viễn Phong chân trước vừa rời khỏi khu đấu giá, sau lưng khu bán đấu giá liền mạnh mẽ tuyên truyền.
Trong lúc nhất thời sự tình khu đấu giá Tế Nguyệt sắp bán đấu giá Phá Linh Đan nháo ồn ào huyên náo.
46 “Cái người Lam Nhược Phong kia. . ” Nhớ tới Lam Nhược Phong, Diệp Thạch không tự chủ được nhăn chặt mày.
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, hỏi: “Hắn làm sao cơ?”
Diệp Thạch lắc đầu, nói: “Không biết, nghe Trang Du nói hắn là một luyện dược sư.
47 “Em muốn nói với ta chuyện gì?” Mộ Thần lòng đầy chờ đợi dẫn Diệp Thạch đi tới mật thất, nhìn Diệp Thạch hỏi.
Diệp Thạch đưa ánh mắt quét nhìn chung quanh một chút, xác định không có người nghe lén mới hỏi: “Ngươi muốn trở thành luyện dược sư, có phải cần dị hỏa không?”
Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy.
48 Vào đêm.
Diệp Thạch trằn trọc nằm ở trên giường, miệng thỉnh thoảng phát ra từng đợt tiếng cười đắc ý.
Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, bất đắc dĩ nói: “Thạch Đầu, con đang cười ngây ngô một mình cái gì vậy?”
Diệp Thạch nâng cằm nhìn Trần Đạt, mắt cong cong nói: “Trần thúc, thúc biết không, Mộ Thần hắn là xử nam, không ngờ hắn vẫn còn là xử nam đó!”
Diệp Thạch kỳ thật vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với chuyện Mộ Thần xằng bậy trước kia, giờ đột nhiên biết Mộ Thần thật ra vẫn luôn không “lên” được, nhịn không được mừng rỡ như điên.
49 “Chúng ta đợi lát nữa rồi ra. ” Diệp Thạch kéo tay Mộ Thần, nhăn mày nói.
Mộ Thần khó hiểu hỏi Diệp Thạch: “Tại sao cơ?”
“Lam Nhược Phong và Trang Du có mặt ở đây, ta không muốn gặp bọn họ.
50 “Vị tiểu huynh đệ này, ngươi không thể đi vào, công hội của chúng ta chỉ có luyện dược sư mới được vào. ” Một vị nhân viên đi ra, mặt không đổi sắc ngăn cản Diệp Thạch đang muốn đi vào công hội.
51 Trong công hội luyện dược sư, một ông lão nhìn bóng dáng Mộ Thần rời đi, con ngươi hiện lên vài suy nghĩ sâu xa.
“Ông nội, ngay cả Mộ Thần cũng đã trở thành luyện dược sư cấp một, con lại còn chưa có nắm được phương pháp.
52 “Thực xin lỗi, Trần thiếu, đề nghị của ngươi ta không có hứng thú. ” Mộ Thần thản nhiên nói.
Đáng thương gia hỏa Trần Mạc Nhiên này sắp chết vì ngu, hắn cũng không muốn cùng người này chết chung.
53 Diệp Thạch cùng Mộ Thần cơm nước xong, trở về Mộ gia.
Mộ Thần có chút kinh ngạc phát hiện, gã sai vặt trong nhà đối với hắn cung kính hơn rất nhiều.
54 “Thiếu gia, đã chuẩn bị tốt rồi. ” Nhâm Tam khiêng một thùng đầy máu yêu thú đổ vào trong thùng gỗ, rồi sau đó nói với Mộ Thần.
Mộ Thần gật đầu, thư giãn gân cốt một chút, nói: “Tốt, ngươi đi ra bên ngoài nhìn, đừng cho những người khác tiến vào.
55 *Cùng là người nhưng vận mệnh không giống nhau
“Em muốn thử?” Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, như có điều suy nghĩ mà hỏi.
Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậy!”
“Nếu như là đau chịu không nổi, em đừng trách ta không nhắc nhở em đấy!” Mộ Thần đầy nghiêm túc nói.
56 Bởi vì lo lắng đi ra ngoài sẽ bị vận mệnh dưới ngòi bút của tác giả dẫn dắt gặp được Trang Du, Mộ Thần đơn giản trốn ở trong nhà không ra khỏi cửa.
Dựa theo nguyên tác, Lục Nghiêu sẽ xuất hiện tại Mặc Thành vào hơn một năm sau để tìm kiếm Bách Quyết Luyện Thể.
57 “Nhược Phong, lần này con đi Mặc Thành có gặp được một người tên là Diệp Thạch hay không?” Trịnh Mẫn nhìn Lam Nhược Phong, sắc mặt nghiêm túc hỏi.
Lam Nhược Phong nhíu mày, khó hiểu nhìn Trịnh Mẫn, trả lời: “Đã gặp qua, mẫu thân, sao ngài lại hỏi về y?”
“Đế quốc chúng ta trước kia xuất hiện một cao thủ võ hoàng tên là Khúc Khôn, hắn đã mất tích vào hai mươi năm trước, có người nói, hắn đã đi tới những quốc gia khác, cũng có người nói, hắn đã chết.
58 “A! Nơi này có tửu lâu kia không tồi!” Diệp Vũ đầy hưng phấn nói.
“Cuối cùng cũng có thể ăn một bữa thật ngon, dọc đường vẫn luôn màn trời chiếu đất, sắp tra tấn ta đến điên rồi.
59 Mộ Thần kéo Diệp Thạch ngồi xuống chỗ cách mấy người kia rất xa, không chút nào keo kiệt mà gọi một bàn đồ ăn lớn.
Những món Mộ Thần gọi đều là đồ ăn mắc nhất trong quán, một bàn đồ ăn hẳn là có giá trị khoảng mấy ngàn nguyên thạch, Diệp Thạch luôn sơ ý, không chú ý tới Mộ Thần đang tiêu tiền như nước, nhưng đám người Diệp Minh lại chú ý tới.
60 “Đồ ăn của chúng ta đã được mang lên hết rồi đúng không?” Diệp Thạch nhìn một bàn lớn đầy đồ ăn, hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần lắc đầu, “Chưa, còn nữa, một hồi mới mang lên thêm.