1 “Không phải là tên đê tiện bị bao dưỡng sao, còn xem mình là nhân vật nào. ” Người đàn ông cao lớn khinh thường bĩu môi, cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch.
2 Hôm sau, khi ánh mặt trời nghịch ngợm xuyên qua cửa sổ chiếu đến người đang ngủ say trên đệm, đã là giữa trưa, Phượng Lưu tính trẻ con che đầu lại, trở người tiếp tục ngủ.
3 Lúc này, Chu đại thiếu gia – bạn tốt nhất kiêm người đại diện của Phượng Lưu đang vội vàng xử lý cục diện rối rắm muốn sứt đầu mẻ trán. Hai mắt hắn toả sáng nhìn Phượng Lưu như nhìn thấy vàng.
4 Nhiếp ảnh gia đã sợ ngây người, Claire làm nhiếp ảnh gia hơn mười năm gặp qua vô số tuấn nam mĩ nữ, nhưng cho tới nay chưa từng gặp qua một người như vậy.
5
Mà sự thật có vẻ không như Cung Tự nghĩ.
Phượng Lưu biếng nhác ngồi phía sau cho tỉnh rượu, đầu ngón tay nhịp nhẹ đùi, híp mắt phượng không biết suy nghĩ gì.
6
Khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng, một ngày mới lại bắt đầu.
Nụ hoa nhỏ vừa hé, giọt sương trong suốt trượt xuống bãi cỏ mơn mởn, chim chóc líu ríu kêu đùa.
7 “Anh Lục, đây khách sạn đoàn làm phim thuê. Hai người ở một phòng. Có điều, anh Chu đã thương lượng với đạo diễn trước, anh có thể ở một mình một phòng.
8
Cửa đóng che lại cuộc nói chuyện, nghe Tiền Giang cứ như vậy mà bỏ mình đi, Ngạn Tùng cũng không phản đối nữa, theo Phượng Lưu đến phòng số 8826.
“Anh Lục, em cuối cùng biết anh vì sao ở một mình một phòng rồi” Ngô Thiên Lượng vẫn ở một bên giúp Phượng Lưu sắp xếp hành lý, vừa làm vừa nói,“Nhưng mà, anh Lục, vì sao để hắn vào đây ở.
9 “Nói đùa, nơi này là chiến trường. Để một tiểu hoàng tử được nuông chiều từ bé làm tướng quân, bệ hạ muốn nước Đại Hạo ta mất nước sao?” Vị tướng quân già vỗ mạnh bàn, chỉ vào thiếu niên đang ngồi trên ghế mềm, thưởng thức chén rượu.
10 Cuối cùng, Phượng Lưu vẫn trở về, giúp Lục Nhất dùng phương pháp nhanh nhất tôi luyện tốt người mới, lại thêm vài giờ diễn. Hai tháng quay phim, cứ thế ngắn lại trong một tháng đã xong.
11 “Vâng. ” Lãnh Lệ nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt không dám nhìn Phượng Lưu, tay run rẩy chạm vào nơi lộ ra của mình, dùng móng tay nhéo, không chút lưu tình kéo.
12 Phượng Lưu tỉnh lại, nhìn trần nhà ngẩn người năm phút đồng hồ, ý thức dần dần trở lại, hắn bỏ gối ôm trong lòng ra, đánh giá người mình, áo ngủ tơ lụa trắng.
13
“Có chuyện gì không?” Phượng Lưu tựa vào sô pha, miễn cưỡng ban thưởng liếc nhìn Phượng Nhan.
Thật cmn mị hoặc, dựa vào dựa vào, đây chính là tố chất trời sinh mị hoặc đáng khinh bỉ, đáng tiếc, Phượng Nhan ai oán nói thầm.
14 Phượng Lưu xoay người, một bàn tay tát lên mặt Lãnh Lệ, Lãnh Lệ theo lực đánh té xuống đất, tư thế tiêu chuẩn quỳ dưới chân Phượng Lưu, một bộ thái độ nhận sai.
15 Phượng Lưu nghiêng đầu, nhìn nhìn Lãnh Lệ. Do ngồi xổm, cái mông hắn bị thương đành phải đặt trên đùi, điều này giống như lửa cháy đổ thêm dầu. Lãnh Lệ bây giờ hoàn toàn dựa vào một chút nghị lực ở nơi đó chống đỡ.
16 Kỹ thuật lái xe của Phượng Lưu rất tốt, lại thích đua xe tốc độ, rất nhanh đã đến khách sạn Phong Thành, vừa định đi thang máy lên lầu thì bị một cô gái trang điểm đậm kéo lại.
17
Lúc Lãnh Lệ chạy theo tới, chỉ nhìn thấy Phượng Lưu cả người đầy máu bị đẩy vào phòng cấp cứu. Lãnh Lệ chạy đến chụp mạnh vào cửa phòng cấp cứu.
“Tiên sinh, tiên sinh, xin ngài đừng như vậy.
18
“Chủ nhân? Là bảo tôi sao? Anh là ai?” Phượng Lưu tay nắm lấy tay Lãnh Lệ lung lay, hiếu kì hỏi.
Lãnh Lệ mở to tròng mắt, đã khiếp sợ không biết nói gì cho phải.
19
“Thế nào?” Đến cổng bệnh viện, Phượng Nhan và Chu Tư liền tách ra. Phượng Nhan lên xe, bị mọi người đang chờ trong xe vây quanh.
“Còn có thể thế nào, không gặp được anh cả.
20
Hôm sau, Lãnh Lệ mở mắt ra, hắn nhìn gương mặt phóng đại trước mắt cười thỏa mãn, hôn hôn lên trán Phượng Lưu. Ừm, rất tốt, hạ sốt rồi.
Hắn đứng dậy xoa xoa hai chân có chút run lên vì máu không lưu thông rồi dịch lại chăn giúp Phượng Lưu, sau đó đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng.