1 Ta là một thiếu niên bình thường, vì nghịch lại ý trời mà ra đời nên bị buộc phải xuyên qua! Xuyên qua thì cũng được đi, nhưng vì sao trúng mục tiêu đã định trước là ” song long hí châu” chứ? Yêm, yêm, yêm không muốn a! [yêm là cách nv tự ...
2 Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, nhưng bên trong phòng chỉ thấy một thiếu niên lười biếng ghé vào trên giường, nhìn chằm chằm người đang đóng gói đồ phía trước.
3 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ta cùng thầy u lên đường (Ru: ta thề chữ “thầy u” hem phải của ta nga), đứng ở bên cạnh vách núi, thực sự là “Phong tiêu hề, dịch thủy hàn.
4
“Yêm nương quá đáng a!!!!!”
Cảm giác đã rơi xuống mặt đất, ta rốt cục mở hai mắt. ”Hảo, hảo, đau quá a! Đây là đâu a?” Ta nhìn đông nhìn tây, đột nhiên bị một đôi nhãn thần sắc bén nhìn lại.
5 Mấy ngày kế tiếp, ta được mỹ nhân an bài tại một gian phòng rất tráng lệ, mỗi ngày được ăn rất ngon, mà mỹ nhân mấy ngày nay chẳng thấy mặt mũi đâu. Ta một bên thư thư phục phục như sâu gạo, một bên hướng thị nữ hầu hạ ta là Du Nhi nói bóng nói gió để tìm hiểu tin tức thế giới này.
6 Ngay khi ta sắp hít thở không thông, mỹ nhân vội cứu ta. “Phụ hoàng, ngươi mau buông tay, tiểu Mặc Trù sắp tức giận rồi. ” Tiếng trời a, nếu không có thanh âm cứu mạng này, ta phỏng chừng sẽ quay về Tô Châu đầu thai lại, hơn nữa thế nhân cũng sẽ vững vàng nhớ kỹ ta —— người đầu tiên bị ôm đến hít thở không thông mà chết a.
7 Cái gì thanh âm nói nhao nhao ồn ào, tại sao cả ngủ trưa cũng có người quấy rối. Ta thực sự là càng ngày càng mệnh khổ mà. Đứng lên ưỡn thắt lưng, dụi dụi mắt, ta bắt đầu quan sát tình huống bốn phía.
8
Trên đường hồi phủ, ta nhịn không được hỏi: “Ta thật là nhi tử của hoàng đế?”
“Ngươi không phải nhớ mình gọi là Mặc Trù sao? Thế nào hỏi như vậy?” Mỹ nhân không giải thích được.
9
Cái chương này sao khó hỉu wá, chịu khó nga mọi ngừi.
À trong truyện từ đầu đến giờ (cả về sau lun) có nhìu từ rất bựa hêm phải của ta nga, ta thề á><
———————————————-
Trở lại trong phòng, ta nói với Du Nhi “Ta muốn yên tĩnh một mình” rồi đem một đám thường xuyên theo đuôi hết thảy nhốt ở ngoài cửa.
10 Đem ipod thả lại vào túi Càn Khôn, rút ra chuột mickey cao bằng phân nửa người, ta ngã vào trên giường bắt đầu thiên mã hành không đứng lên. Nhớ tới lời cha vừa nói lúc nãy, Lý Mặc Trù kia cùng ta có từ trường tương đồng.
11
Kỳ quái? Vì sao trên đường đi vào đại điện mọi người đều dùng nhãn thần kính nể nhìn ta? Cảm giác dường như “Vương gia trở về”. Dù ta là Lý Mặc Trù, nhưng nhiều nhất chỉ là một tiểu hoàng tử mười hai năm trước được sủng ái, ở trong triều không có chút thế lực nào, tại sao mọi người lại đối ta cúi đầu khom lưng?
Nhược Nhược lôi kéo ta tới một bao lâu phía trước, chỉ thấy một thái giám cất cao giọng: “Hoàng thượng giá lâm!” Đón hoàng đế lão đầu vào song song, mọi người tề xoát xoát quỳ xuống hết, cùng hô lớn: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!” Ta nhìn đến ngây người.
12
First kiss nha, hô hô hô, thịt, ta muốn xôi thịt cơ, oa oa oa
——————————————–
Khi ta lo lắng tỉnh dậy là lúc, chỉ nhìn thấy hai gương mặt lo lắng đang nhìn mình, Nhược Nhược viền mắt đỏ bừng nhìn ta chằm chằm, lão đầu thì vô cùng kích động quay sang bên cạnh hô to: “Ngự y, ngự y, mau tới đây nhìn, Long nhi tỉnh.
13 Chẳng bao lâu, Phúc Quý gõ cửa tiến đến: “Thái tử điện hạ, ngọ thiện của ngài, hoàng thượng đã phân phó riêng cho ngự trù phòng làm sẵn điểm tâm chờ ngài tỉnh lại thì dùng.
14
Ta lập tức thay dáng tươi cười chạy sang: “Nhược Nhược, ngươi tới rồi! Ta đang lo chẳng biết đi đâu tìm ngươi ni!”
“Chuyện gì thế?” Nhược Nhược sờ sờ đầu ta, yêu thương hỏi, “Sao không ngủ thêm?”
“Ta ngủ không được! Cũng không phải trư.
15 Đã chọn ra được một ngày hoàng đạo chuẩn bị cử hành đại điển sắc phong cho ta, bởi vậy trong cung từ trên xuống dưới ngoại trừ ta ra đều mang vẻ hối hả.
16 Rốt cục an bài hoàn hảo mọi việc cho ngày cục cưng đăng cơ, đáng lẽ là đi nghỉ ngơi, nhìn cục cưng. Gần đây thế nào hắn lại không nghịch ngợm gây sự gì, tuy như vậy cũng tốt, nhưng lại khiến trong ngực ta có chút bất an.
17
Để có chương nài cho mọi ngừi, ta đã phải edit sặc máo, còn nàng Su thì lòi ruột luôn><
———————————–
Phụ hoàng cũng không có ngờ tới ta sẽ kích động như vậy, khẩn trương đỡ lấy ta: “Ngươi không sao chứ? Long nhi đã đi ra ngoài, ngươi cũng ngã xuống! Phúc Quý, mau gọi ngự y!”
Ta cầm lá thư nhiễm huyết đưa lên, ngăn trở Phúc Quý: “Không cần, ta không sao.
18 Chạy ra hoàng thành, thay đổi trang phục thái giám ra, hướng người qua đường tìm hiểu xong, ta thẳng đến ngân hàng tư nhân lớn nhất triều đại —— ngân hàng tư nhân Vạn Thông, đem toái kim đổi thành ngân phiếu, hơn nữa giá trị không đồng nhất.
19 Ở trên mặt y đồ vẽ loạn xạ, một hồi sau một gương mặt có vẻ bệnh của người phụ nữ nông thôn hiện ra trước mặt ta, tại khóe miệng còn chấm thêm một nốt ruồi y như mấy bà mối.
20
“Ngươi tỉnh lại lúc nào a?” Cũng không biết có thấy nhiều ít.
. . . Không nói lời nào, chỉ là dùng mắt trừng ta.
“Ngươi khó chịu a?” Ta cười làm lành, không rõ lắm khả năng của y, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thể loại: Trọng Sinh, Đam Mỹ
Số chương: 75