21 Ta làm được có bi nhiu, hêm kịp làm Thư Ca nữa, nguyên nhân nà tại nàng Su bắt nạt ta, đe dọa cho ta xơi kẹo đồng nếu hêm làm xong Dụ đồng cho nàng ý, oa oa, ai có ý kiến thì bay wa xử nàng ý nha=.
22
Chương nài ta hêm hỉu nên nàm đại, tạ lỗi nha.
Ta đẩy mạnh y ra, vội vã nói: “Ta ăn hơi nhiều nên có chút khó chịu, ta đi ra ngoài tản bộ, ngươi ngủ trước đi.
23
Ta trở lại khách sạn bình dân, Lặc Lặc quả nhiên ngồi ở bên cạnh bàn chờ ta, y vừa muốn chào đón, đã bị ta đưa tay ngăn cản.
“Ngươi cứ ngồi đi, trước tiên trả lời cho ta một vấn đề.
24 Mấy ngày kế tiếp, ta một bên do Lặc Lặc chiếu cố dưỡng bệnh, một bên nghe y kể lại cố sự diệt gian trừ ác, ngày qua ngày rất thoải mái, bệnh tự nhiên hết rất nhanh.
25 Dọc theo đường đi có người chiếu cố sinh hoạt hàng ngày khiến ta du sơn ngoạn thủy càng thích thú, quả thực là “Chỉ điểm giang sơn, gạn đục khơi trong văn tự, cặn bã đương niên vạn hộ hầu”.
26 Không thể nào? Đương kim võ lâm minh chủ cùng với tên “Tà ma ngoại đạo” nhà ta ở chung một chỗ, bức tranh này nhìn thế nào cũng khiến ta đổ mồ hôi đầm đìa.
27 Thừa dịp tất cả mọi người dừng lại, Lặc Lặc đỡ ta, điểm các huyệt đạo trọng yếu toàn thân ta để ngừa trên ám khí có độc, sau đó giúp ta rút ngân châm trên lưng ra.
28 “Vậy phải làm như thế nào cho phải?” Lôi đại ca khổ não lo lắng nhìn ta vì bị tình dục dày vò mà gương mặt vốn người người yêu thích đã đỏ bừng, “Hiền đệ, ngươi xem có thể nhẫn được không, chờ dược hiệu qua là tốt rồi.
29
“Đặc quá, cục cưng là lần đầu tiên đi?” Lặc Lặc giơ giơ bàn tay dính đầy dịch thể bạch trọc lên cho ta xem.
“Hanh!” Ta xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, không muốn nhìn đầu gỗ đã hóa thành sắc lang kia.
30
Đến khi ta mở mắt ra, đã nằm ở trong khách phòng của Lôi gia bảo.
Lặc Lặc đem gương mặt tái nhợt nghiêm trọng chào đón ta: “Cục cưng, ngươi không sao chứ? Có khó chịu không?”
Ta không sao cất tiếng được, toàn thân hư nhuyễn, nói xem có thoải mái hay không! Ta không nói gì giương đôi mắt trắng dã lên nhìn.
31
Đánh ghen đê ^3^
————————————
“Ngươi, sao ngươi lại tới đây?” Ta kinh hách liên tục lui về phía sau.
“Thế nào, không hy vọng thấy ta tới sao?” Ngữ khí ôn nhu đến quỷ dị.
32 Chờ ta tỉnh lại lần thứ hai, cảm giác duy nhất của ta là y như bị xe lu nghiền qua. Tuy rằng ta chưa từng nếm thử qua tư vị bị xe lu nghiền, nhưng tình huống hiện tại quả thực chỉ có hơn chứ không kém.
33
“Đều dừng tay cho ta!” Thật vất vả lung lay lắc lắc đi tới đỉnh núi, ta dùng toàn lực rống to.
Kết quả ni? Hai người không chỉ đối ta có mắt không tròng, hơn nữa còn đang đao quang kiếm ảnh đến mức ngươi chết ta sống.
34 Trong sơn cốc ánh nắng tươi sáng, hoa thơm chim hót, một thiếu niên mang kính râm, miệng ngậm kẹo, tai nghe ipod, chân bắt chéo, nằm trên võng, hưởng thụ nhân sinh, ngày qua ngày rất tiêu dao.
35
“Ta nói tiểu Kiện, gia gia ngươi tìm ta có chuyện gì?” Ta sôi nổi đi theo sau thiếu niên, ý đồ trêu chọc hắn.
“Sư tổ, ta đã nói rất nhiều lần, ta là dược sư, không phải Kiện (cái chìa khóa), thỉnh ngài không nên gọi sai nữa!” Ẩn nhẫn.
36 “Lừa lông ngắn ơi lừa lông ngắn, từ trước tới giờ ta chưa từng cưỡi, một ngày ta tâm huyết dâng trào mà leo lên a…” Tâm tình thật tốt, ta chỉ muốn hát vang một khúc.
37 Hắn thế nào lại ở chỗ này? Tuy rằng trong lòng thấy cổ quái, nhưng ngoài mặt ta vẫn rất bình tĩnh. Ta chuẩn bị bộ dáng dường như không có việc gì tiêu sái bước qua thì, thân ảnh kia như sét đánh không kịp bưng tai đã nhào tới ôm chầm lấy ta.
38 Với ta mà nói, nhân sinh tối hạnh phúc là được ngủ thẳng giấc rồi tự nhiên tỉnh. Thế nhưng chuyện thống khổ nhất là khi ta mở cửa phòng thì phát hiện ra một cẩu cẩu đang ngồi canh, so với Bạch Phương nhà ta còn làm hết phận sự hơn, quay gương mặt lờ đờ buồn ngủ nhìn ta lộ ra nụ cười lấy lòng, làm cho ta có muốn trừng phạt cũng không được.
39
Trở lại khách sạn bình dân, bọn họ đều ngồi trong phòng chờ ta.
“Ta muốn đi tham gia võ lâm đại hội. ” Ta gọn gàng dứt khoát nói ra đích đến tiếp theo.
40
Trở lại khách điếm, ta nói với lão đầu: “Ta phải đi ra ngoài, phỏng chừng hai ngày nữa mới về. ”
“Cái gì? Ngươi có phải lại muốn ly khai chúng ta nữa? Ta không chịu a!” Lão đầu bật người một bả nước mắt một bả nước mũi ôm lấy thắt lưng của ta.