1 Hô hấp của người nằm trong ngực cứ thế tắt đi, cậu ôm chặt khối thân thể dần dần băng lãnh này trong biển lửa, si ngốc mà lấy ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt bị nước sôi tàn phá có vẻ đáng sợ.
2 Đầu tiên là một mùi hương ngọc lan thoảng qua, sau đó là tiếng chim thanh thúy, khi mở mắt đập vào mắt là khung cửa sổ màu xanh và những tán cây rậm rạp bên ngoài.
3
Hoắc Phi từ trước đến nay đều là bảo bảo ngủ ngoan tối nay lại kỳ tích cuốn chăn lăn qua lộn lại trên giường thành một cái bánh lớn.
Hoắc Phi tự nhận cũng không có giác quan thứ sáu cường liệt hoặc thần kinh hơn người thường, sở dĩ sẽ để ý một việc như thế, nguyên nhân là sau khi xảy ra chuyện hôm nay cậu tổng cảm thấy đã để sót cái gì đó, hơn nữa chuyện này rất quan trọng, nhưng mà cậu nghĩ không ra.
4
Cách thời gian tan học còn hơn mười phút, Hoắc Phi phát hiện Chu Trình Tinh ngồi ở bên người vẫn xoay đến xoay đi, quay đầu nhìn, thấy sắc mặt y phiếm xanh, vội vàng thấp giọng hỏi:「 Trình Tinh, cậu sao vậy?」
Trên trán Chu Trình Tinh đổ đầy mồ hôi lạnh, hữu khí vô lực:「 Trình Tinh đau bụng, muốn đi WC.
5 Thoáng chốc đã qua sáu năm, hai bé con năm đó đã trở thành những tên nhóc, đối với bọn họ việc lên cấp hai mà nói, sinh hoạt không còn nhàn nhã như tiểu học, nhưng dần dần trở nên phấn khích hơn nhiều.
6 Khi Chu Trình Tinh học lớp sáu tiểu học thì Hoàng Nhược cùng cha ruột của y phân rõ, trải qua một hồi đàm phán tranh thủ vì y lấy mười lăm vạn phí nuôi nấng.
7
Biết kết quả Hoắc Phi cũng không nói gì, rõ ràng dẫn y nhìn phong cảnh, kết quả lại làm người mẫu cho y, chẳng lẽ họa sĩ đều có một cái đầu không thể tưởng tượng được sao?
Đến khi Hoắc Phi đến phòng triển lãm tranh thấy bức tranh này mới bừng tỉnh đại ngộ, Chu Trình Tinh xác thực là vẽ cảnh sắc ngày đó bọn họ ngắm, khung cảnh một thiếu niên dựa vào dưới tàng cây lẳng lặng ngủ say, phong cảnh rất mơ hồ nhưng con người thiếu niên ấy lại hiện lên rất rõ nét.
8
Cơn giận của Hoắc Phi còn chưa tiêu hết, bên cửa hàng lại xảy ra chuyện.
Cái này có liên quan đến bức ‘Quần hà đồ (tranh vẽ đàn tôm)’ của Tề Bạch Thạch cậu mua lần trước, vốn là ngươi tình ta nguyện, chuyện tiền – hàng hai bên đã thoả thuận xong, nhưng qua vài ngày, bởi vì bức họa này mà cửa hàng nhỏ của Hoắc Phi bị cảnh sát năm lần bảy lượt đến gõ cửa còn không nói, còn làm đến phải đóng cửa không kinh doanh được.
9
Cửa ải cuối năm đã qua, có lẽ là do tâm lí vội vàng về nhà đón tất niên, nên mọi người vốn đã bận rộn lại càng bận rộn hơn.
Chu Trình Tinh đã học năm hai đại học, sau khi kết thúc khóa học liền vội vã vẫy tay chào bạn học và giáo sư, thân là sinh viên mẫu mực đi đầu y nhanh chóng rời khỏi phòng học dưới ánh mắt mất mác của mọi người, trực tiếp đi đến bãi đổ xe rời khỏi trường học.
10
Một ngày nào đó Hoắc Phi nhàm chán đọc tuần san ô tô, lập tức bị một chiếc ô tô mới ra gần đây hấp dẫn, tỉ mỉ nhìn lại, càng xem càng thấy thích.
Vì thế cậu quyết định mua chiếc xe này cho Chu Trình Tinh làm quà thành niên mừng y mười tám tuổi.