1 Lúc Tống Phi Lan hôn mê là cuối mùa thu, khi tỉnh lại thì trời đã vào đông, tính ra cậu ngủ hơn một tháng.
Bên ngoài gió xoáy từng cơn, rít gào như muốn đập vỡ cửa sổ thủy tinh.
2 Hai người một nằm trên giường bệnh một ngồi trên ghế, cứ như thế cả một buổi chiều. Thẳng đến khi cảnh sắc ngoài cửa sổ đã tối xuống, Đào Nguyên mới xoa xoa gáy, lại duỗi vai một chút, vừa quay đầu liền phát hiện Tống Phi Lan còn đang dán mắt vào màn hình, ngón tay chọt tới chọt lui, có vẻ vô cùng mê đắm.
3 Tống Phi Lan cơm nước xong xuôi buông bát đũa xuống, không đợi Đào Nguyên đỡ mà tự đứng dậy, khập khiễng bước đi, chủ động đem chén vào wc rửa.
Đào Nguyên trước đây cũng chẳng bao giờ hầu hạ Tống Phi Lan, mặc kệ tật xấu của cậu.
4 Xe dừng lại trước cổng chung cư mà Tống Phi Lan thuê nhà, Đào Nguyên vốn không muốn đi lên, anh suy nghĩ một lát, lại nhìn bộ dạng trẻ em bị thiểu năng trí tuệ của Tống Phi Lan, cuối cùng vẫn bước xuống xe.
5 Thế anh bảo tôi phải trả lời thế nào?
Đào Nguyên nhìn đôi mắt to của Tống Phi Lan, nuốt xuống mấy lời cay nghiệt đã sắp trào ra khỏi miệng, nói: “Tôi cảm thấy… Đi gặp phụ huynh thì nên ăn mặc trang trọng một chút, bộ đồ này màu hơi chói.
6 Trên người Nguyễn Ái Nùng mặc áo ngủ tơ tằm, trang điểm nhẹ, tóc tùy ý xõa hai bên vai, nhìn bà không giống như người 50 tuổi mà còn có một loại mỹ cảm biếng nhác.
7 Tống Phi Lan không trả lời, hai cánh tay vẫn ôm chặt eo Đào Nguyên, tiếng nức nở từ từ nhỏ lại, một lát sau cậu mới ngẩng đầu, hai mắt đỏ hồng, thút thít nói: “Hai quả.
8 Phòng ngủ của chủ nhà do đã lâu không sử dụng nên trần nhà hơi bụi bặm. Tống Phi Lan để nạng gần đầu giường, không để ý mà xoay người, vừa mới nằm xuống liền nghe rầm một tiếng, hai cái thanh gỗ kia rớt thẳng xuống đất.
9 Tống Phi Lan cúi mặt, len lén liếc mắt nhìn Đào Nguyên: “Em ăn gì cũng được, anh muốn ăn gì?”
Đào Nguyên vô thức đưa tay xoa xoa đầu cậu, anh suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Đi ăn lẩu không?”
Hai mắt Tống Phi Lan sáng lên, sung sướng hoan hô: “Đi!”
Hai người đi xuống hầm giữ xe, Đào Nguyên đỡ cậu lên trước, gấp xe lăn lại cho vào cốp, sau đó mới ngồi vào ghế lái.
10 Trò hề qua đi, cuối cùng Đào Nguyên vẫn ngủ lại.
Còn chưa quyết định được mà đã mập mờ lui tới với người mình có cảm tình vốn không phải là phong cách của anh.
11 Trình Mạn Phương vừa dứt câu, cả phòng lại lặng ngắt như tờ. Tống Phi Lan bực bội không thôi, trong đầu tuôn một tràng đậu xanh rau má.
Thấy cậu vẫn cúi đầu không nói, Tống Đông Lai đưa mắt nhìn qua, hỏi: “Phi Lan, con thấy thế nào?”
“Con…con hiện tại chưa muốn kết hôn, con còn nhỏ mà.
12 Trợ lý Đào đỡ trán, âm thầm thở dài.
Anh nói: “Tôi cho rằng em hoàn toàn có thể bắt đầu thay đổi bản thân ngay từ bây giờ. ”
“Là sao ạ?” Tống Phi Lan nâng chén lên uống nước đường.
13 “Tại sao?” Tống Phi Lan mở to hai mắt hỏi.
Đào Nguyên không nói lời nào.
Tống Phi Lan nhẹ nhàng chọt chọt cánh tay anh, lại gọi: “Anh Đào…”
Đào Nguyên nhìn cậu một cái, lúc này mới mở miệng: “Một viên chức nhỏ vừa tốt nghiệp đại học, làm việc trong một công ty quảng cáo, ngay cả túi xách cũng là hàng fake, em cảm thấy gia cảnh của cô ấy thế nào?”
Tống Phi Lan suy nghĩ một lát rồi nghi hoặc nghiêng đầu: “Này thì có liên quan gì? Tình yêu đích thực không phân biệt giàu nghèo.
14 Đào Nguyên từ bên trong đi ra, Nguyễn Ái Nùng cũng bước qua đây, bà thấy Tiêu Giao đã về bèn tiếc nuối nói: “Sao không đưa người ta về nhà?”
“Chân tay thế này thì đưa kiểu gì? Cà nhắc một hồi nhìn còn tưởng liệt thật ấy chứ.
15 Đào Nguyên suy tư đến tận nửa đêm chỉ để đổi lấy một câu nói như thế, anh tụt hết cả hứng, bực bội hỏi: “Em hối hận rồi sao?”
“Không có. ” Tống Phi Lan bị anh phá đến mức tỉnh hẳn, cậu tựa người vào đầu giường, cau mày nói: “Khuya lơ khuya lắc rồi, tin tức kích động thế này phải để sáng mai hẵng nói cho em biết chứ.
16 Hai người đi sớm về sớm, lấy giấy chứng nhận xong cũng mới 10 giờ hơn.
Trái tim bé nhỏ của Tống Phi Lan bị tiếng gọi “chồng ơi” trầm thấp gợi cảm kia của Đào Nguyên kích thích đến mức đập hụt một nhịp, cậu mấp máy môi nói: “Anh Đào, giọng anh nghe hay quá.
17 Buổi sáng mùa đông, tuyết rơi trắng xóa ngoài cửa sổ, đây là ngày đầu tiên sau khi Tống Phi Lan kết hôn.
Đợi cái đồng hồ báo thức thứ bảy vang lên, cậu mới chậm chạp bò từ trong ổ chăn ấm áp ra.
18 Tống Phi Lan bị Đào Nguyên thả ngoài cửa thư phòng, cậu đứng thẳng người, quay vào bên trong hệt như mấy đứa nhỏ bị phạt, dán tai vào khung cửa nghe ngóng.
19 Lúc hai người từ Tống gia đi ra đã là 3 giờ chiều, Tống Phi Lan vừa chống nạng trèo lên xe vừa nói: “Xin lỗi anh, lát nữa em sẽ gọi điện cho bố để bố bảo dì bỏ vụ đám cưới.
20 Đào Nguyên “ừ” một tiếng, vô cùng bình tĩnh nói: “Không phải em sợ ma hả? Chúng ta vừa kết hôn xong đã chia phòng ngủ, lỡ Tống đổng biết thì sao. ”
Tống Phi Lan cứ thấy có gì đó sai sai: “Bố em không rảnh đến mức đó đâu.
Thể loại: Trọng Sinh, Đam Mỹ
Số chương: 15