1 Thật sự là thái bình nha.
Hùng Miêu Nhi ngáp một cái thiệt to, hữu khí vô lực liếc Thẩm Lãng một cái.
Thẩm Lãng đang xem sách.
Một gốc cây cổ thụ, một ấm trà, một quyển sách cũ, một thân thanh sam, vẻ mặt điềm đạm.
2 Thẩm Lãng nở nụ cười.
Hắn luôn luôn làm cho người ta có cảm giác như xuân phong khinh nhu, hắn cười cũng đồng dạng như gió xuân dịu dàng. Hắn nhìn Vương Liên Hoa, tựa như đang nhìn một hài tử bướng bỉnh, ngay cả lời ynói, cũng đều như hài tử tùy hứng.
3 Người ta nếu cảm thấy cuộc sống không thú vị sẽ đi tìm việc thú vị để làm.
Trên đời này chuyện tối thú vị, đương nhiên là đối thủ của mình ganh đua cao thấp.
4 Thời điểm trời sắp hửng sáng, Thẩm Lãng đã đem mọi chuyện phát sinh từ đầu đến cuối nghĩ lại một lần.
Suy nghĩ của hắn rất mau, nhớ lại cũng thật tỉ mỉ.
5 Giang hồ nhiều phân tranh, giang hồ nhiều đau khổ.
Nó biến đổi thất thường, làm người ta lưu luyến vong phản nó tàn khốc vô tình làm cho người ta bắt đầu sinh ý lui.
6 Trường An, hoàng cung, chính đại quang minh.
Tám chữ.
Hơn mười mạng người.
Thẩm Lãng ngây ngốc đứng ở vách đá.
Từ sinh đến tử, chỉ có một bước.
7 Lôi Cương liền ôm quyền nói:” Tại hạ Lôi Cương, các hạ ban đêm xông vào hoàng cung, không biết là bằng hữu nơi nào?”
Nhân sinh hà xử bất tương phùng (1), bất quá lần gặp lại này cũng thật là khó xử, Thẩm Lãng trong lòng kêu khổ không ngừng.
8 Đêm nay quả nhiên không thể an bình.
Khi một đám người xông vào từ cửa sổ, ngọn đèn trong phòng bỗng sáng lên dọa bọn họ nhảy dựng.
Vương Liên Hoa mặc quần áo chỉnh tề ngồi trước bàn, dùng một cây ngân trâm nhổ ra bấc đèn, ánh lửa dần dần sáng hơn, chiếu sáng cả gian phòng ở.
9 Vương Liên Hoa nhìn chằm chằm bức họa trong tay đến thất thần.
Đó là thứ y mới đoạt từ một kẻ đưa tin hô ” Tám dặm khẩn cấp, người không phận sự tránh ra “
Đương nhiên, y vốn không phải muốn cướp hai tờ giấy này, mà là chán ghét vó ngựa kia khiến y một thân đầy bụi, kết quả rất không khách khí đem người đưa tin kia cả người lẫn ngựa té xuống hôn mê.
10 Thẩm Lãng lấy lại bình tĩnh, cười nói:” Tại hạ bất quá là vô danh tiểu bối, không đáng nhắc đến. Nhưng những người này quả thật không phải chúng ta giết chết, còn thỉnh đại sư minh tra.
11 Thiên Hương lâu.
Đây là tửu lâu tốt nhất trong trấn nhỏ này.
Chu Thất Thất an vị ở lầu hai, dựa vào ban công, trên bàn là một vò trạng nguyên hồng, mấy món điểm tâm.
12 Hé ra diện mạo thực anh tuấn.
Mày kiếm mắt sáng, anh khí mười phần, đi trên đường sẽ có biết bao nữ tử hoan nghênh.
Vương Liên Hoa nhìn hắn cười lạnh:” Các hạ thâm tàng bất lộ, mắt ta thật xem nhầm rồi.
13 Vương Liên Hoa ngẩng đầu, cười tươi như hoa:” Chính là ta càng muốn cự tuyệt. ”
Này thực giống như phụ nhân dạo phố mua đồ ăn, có người chẳng những tặng không cho nàng đồ ăn, còn cho thêm mấy lượng bạc.
14 Đường Thiên Hàng giống như gặp quỷ trừng mắt nhìn Thẩm Lãng.
Thanh sam, trường kiếm, nghênh nguyệt mà đứng.
Hẳn chỉ đứng đó, trên mặt mang theo tươi cười khinh đạm khiêm tốn, nhưng khí thế kia lại đủ để ngạo nghễ thiên hạ.
15 Thẩm Lãng đang ngồi trong trà lâu, bồi Vương đại công tử uống trà.
Hắn thật sự không rõ, rành rành bốn bề đang thọ địch, người này thế nào còn có thể nhàn nhã như vậy?
Trà là hảo trà, cực phẩm bích loa xuân, khó được địa phương gần sát đại mạc này lại có thể có hảo trà như vậy.
16 Ngày hôm sau thời điểm Vương Liên Hoa tỉnh lại, Thẩm Lãng đang thượng yên cho ngựa.
Tảng sáng dương quang không quá chói lóa, chiếu lên trên người thực ấm áp, cũng thập phần thoải mái.
17 ” Đã lâu không gặp, Thẩm tướng công. ”
Thanh âm ngọt mềm, tươi cười kiều mỵ.
Thẩm Lãng cười khổ:” Tại hạ thật tình nguyện không gặp. ”
Độc tiên tử từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn hắn thật câu hồn:” Thẩm tướng công hảo không lương tâm, ta ở Tây Vực đối với ngươi chính là ngày nhớ đêm mong đấy.
18 Thời điểm Vương Liên Hoa tỉnh, trời đã tối.
Y là bị lạnh mà tỉnh.
Một mảnh đen tuyền, không ánh lửa, cũng không thấy Thẩm Lãng.
” Thẩm Lãng!”
Vương Liên Hoa bị chính thanh âm của mình hoảng sợ.
19 Thật sự là nhà cũ gặp mưa suốt đêm, chuyện xấu luôn một chuyện lại một chuyện phát sinh.
Thẩm Lãng nhìn hơn mười người chậm rãi xuống ngựa, cư nhiên là chưởng môn cùng đệ tử các danh môn đại phái trên giang hồ.
20 Thời điểm Thẩm Lãng mở mắt ra, hắn nghĩ rằng mình đã tới địa ngục rồi.
Bốn phía xung quanh mọc lên những thạch tố hình thù kì quái, toàn bộ là những vẻ mặt dữ tợn đáng sợ.